Ngày cuối năm nghĩ về cái chết

Nghe tin máy bay rơi khiến 162 người thiệt mạng vào dịp cuối năm, ai cũng đau lòng. Dân hay đi du lịch bụi như mình thì càng đau buồn gấp bội, vì một năm đi với hãng hàng không Air Asia cũng trên dưới chục lần. Năm tới sơ sơ chưa gì mà mình đã đặt sẵn tám lượt bay với Air Asia, nghe tin dữ lòng không khỏi rúng động. Lại nghĩ kiếp người sao quá mong manh.

Trong cuộc sống, cái chết là một đề tài ít được nhắc tới, thậm chí cấm kỵ, vì nó đem đến nhiều suy nghĩ đau buồn, thậm chí gợi điềm xúi quẩy. Nhưng sống ở đời luôn có những thứ khiến ta nghĩ đến cái chết. Một thiên tai thảm khốc, một tai nạn thương tâm, tin một người quen biết vừa qua đời vì bệnh tật, và cả những lúc ta phải đối diện với sinh tử của chính mình. Mình đã suy nghĩ nhiều về sống chết. Và mỗi lần như thế, trong đầu mình lại nhớ tới ba câu chuyện nhỏ.

Câu chuyện thứ nhất.

Sách Đường xưa mây trắng kể buổi sáng nọ, có một nữ thí chủ đến thăm Phật, đầu bù tóc rối áo quần ướt đẫm. Phật nhìn nữ thí chủ, bèn cất tiếng hỏi: Visakha, bà đi đâu về mà đầu tóc và xiêm y ướt đẫm thế này. Bà trả lời: Lạy đức Thế Tôn, cháu nội con mới chết, con đau buồn quá không thiết gì nữa, đội mưa đến gặp Phật, quên mang theo cả dù nón. Phật nói: Này Visakha, bà có bao nhiêu con cháu tất cả? Bà trả lời: Bạch Thế Tôn, con có tới mười sáu đứa con, tám đứa cháu, vừa nội vừa ngoại. Phật lại hỏi: Thế bà có muốn có nhiều cháu lắm phải không? Bà trả lời: Dạ ai mà chẳng muốn mình có nhiều con nhiều cháu, nhà càng đông con cháu thì lại càng vui. Phật lại hỏi: Này Visakha, nếu con cháu bà nhiều như dân chúng của của thành Savatthi này thì chắc là bà vui lắm? Bà trả lời: Vâng, như thế thì còn gì bằng. Phật mới bảo: Thành Savatthi này ngày nào cũng có người chết. Nếu con cháu bà đông đúc như cư dân thành Savatthi thì mỗi ngày như thế, bà lại thấy mình thất thểu, tóc tai quần áo ướt đẫm thế kia, vậy có vui không?

Phật dạy: sống ở đời, càng thương nhiều thì càng bị ràng buộc nhiều, càng bị ràng buộc nhiều thì càng khổ đau nhiều. Phật bảo: người thân của mình tuy là máu mủ ruột rà nhưng chỉ là người thân trong kiếp này, về bản chất họ là những linh hồn tự do, hết kiếp sống này họ lại bay tìm kiếp khác. Ba mẹ mình kiếp này là phụ mẫu, nhưng kiếp sau biết đâu lại là con cháu hay bạn bè của mình. Cho nên yêu quý người nào đó, thì phải biết cách yêu tâm hồn họ, con người họ, nhưng đừng gắn bó với cái thể xác, cái tạm thời của họ. Yêu thương, nhưng đừng thương đừng yêu theo kiểu bi lụy, theo kiểu sở hữu, như thế đem đến đau đớn cho cả đôi bên. "Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương", có duyên gặp gỡ trong một kiếp người đã là may mắn lắm rồi, chỉ nên thương thôi đừng nên giữ. Suy cho cùng, tất cả đều là những linh hồn bình đẳng và tự do.

Câu chuyện thứ hai.

Thực ra mà nói, khi nghĩ về cái chết của bản thân, mình không thấy nhiều sợ hãi. Nhưng mình thường rất hoang mang khi nghĩ tới sự qua đời của những người trong gia đình mình. Nhiều lần mình mơ thấy má hay em mình chết, tỉnh dậy thấy gối ướt đầy nước mắt, mặt vẫn đang thút thít khóc, cảm giác kinh hoàng khiếp đảm y nguyên như thật. Và khi đọc Osho, mình có lời giải đáp cho riêng mình khi đối diện với cái chết của người thân.

Osho, một trong những nhân vật gây ra nhiều tranh cãi dữ dội. Nhiều người coi Osho như lãnh đạo tinh thần, yêu mến và sùng tín ông, những người khác thì khinh bỉ và phê phán ông không sao kể xiết. Thầy dạy yoga của mình bảo: Osho là kẻ lừa đảo nổi tiếng nhất của mọi thời đại. Nhưng khi đọc sách của Osho, mình không thể phủ nhận có một số quan điểm sâu sắc và khiến mình cực kỳ tâm đắc. Một trong những quan điểm đó là cách nhìn nhận của ông về cái chết.

Osho bảo: chết là một phần tất yếu của sự sống. Như một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông, trời có lúc mưa lúc nắng. Như ngày và đêm nối tiếp nhau, như hoa nở rồi lại tàn, cây xanh rồi lại úa. Đó là quy luật cuộc sống. Mà đã là quy luật của sống thì ta chỉ có thể hai lựa chọn, chấp nhận nó và thuận theo nó, tìm cách để sống một cách tốt nhất dựa trên quy luật, hoặc chống đối nó và bị diệt vong. 

Osho bảo: khi một người nào đó mất đi, là họ rời bỏ cơ thể già cỗi, ốm yếu, khiếm khuyết của họ, để tìm thấy đầu thai và một cơ thể hoàn hảo, tươi mới hơn, để tiếp tục sứ mệnh của linh hồn họ. Vậy cớ sao lại phải khóc lóc than van. Chi bằng cầu nguyện cho họ, cầu chúc họ sớm tìm được một nơi tốt lành để đầu thai, để sống một kiếp sống tốt đẹp hơn, cao quý hơn.

Văn hóa phương Đông thường tin vào sự tồn tại của các linh hồn, của luân hồi nhân quả. Mình hiện tại vẫn không thực sự biết có linh hồn hay không. Nhưng mình cho rằng có nhiều điều trong cuộc sống mà chúng ta không thể nhìn thấy, điều đó không có nghĩa là chúng không tồn tại. Khi nào thấy được linh hồn thì chắc mình sẽ kể lại cho bạn. Nhưng cách nhìn về cái chết của Osho khiến mình thấy nhẹ nhõm hơn, đỡ đau buồn khi nghĩ tới sự ra đi của những người mà mình yêu quý.

Câu chuyện thứ ba.

Nhiều người phương Tây sống vô thần và thực tế. Họ bám chặt vào những gì hữu hình, những vật chất cố định trên thế giới này. Cho nên, đối với họ, chết là hết, là vĩnh biệt, là diệt vong, là tiêu tan mãi mãi. Cách tiếp cận tích cực nhất về cái chết đối với người phương Tây mà mình thường thấy, là nhờ vào cái chết để nhắc mình nhớ cuộc sống là hữu hạn, để cố gắng sống tốt hơn. Leo Buscaglia trong quyển sách Living, loving, learning, là một đại diện. Ông nói rằng vì biết mình thể nào cũng chết, nên mỗi ngày qua cố gắng sống tốt đẹp lên. Biết được ở cuối chặng đường có thần chết đứng đợi, nên ông không lo sợ hay chần chừ khi thực hiện những điều có ý nghĩa quan trong với đời mình. Do vậy, nghĩ về cái chết là cách để sống tích cực và tràn đầy năng lượng từng ngày một.

Đọc Leo Buscaglia, luôn mỉm cười vì những từ ngữ đầy chất thơ và cảm xúc mà ông mang lại.

"To live is to risk dying
To hope is to risk despair
To try is to risk failure
The person who risks nothing,
Does nothing,
Has nothing and is nothing.
They may avoid suffering and sorrow. But they simply cannot learn, feel, change, grow, love, or live.
Risk must be taken because, the greatest hazard in life is to risk nothing. 
Only a person who risks is free".

Ba chuyện kết thúc. Giờ mình bonus thêm một câu chuyện thứ tư, chuyện của riêng mình.


Trong chuyến bay gần đây của mình, khi đáp xuống, máy bay gặp thời tiết xấu, không hạ cánh được. Giữa cơn mưa lớn, máy bay rung lắc dữ dội, cabin tung ra và đồ đạc rơi vãi lung tung. Cơ trưởng thông báo máy bay phải bay vòng trong không trung chờ mưa ngớt. Mọi người xung quanh lộ nét mặt lo lắng, vài đứa trẻ bắt đầu khóc. Trong một thoáng chốc, cái tôi của mình cũng trở nên hoảng loạn theo môi trường xung quanh. Nó gào lên: tôi không muốn chết bây giờ, tôi còn quá trẻ.

Nhưng rồi, một ý nghĩ khác lướt qua trong đầu: nếu phải chết, tại sao không chết trong an lành. Mình đã có nhiều giây phút trong đời hạnh phúc đến nghẹt thở, đến tưởng như có chết ngay tại lúc đó thì cũng mãn nguyện. Thế thì khi phải đối diện với cái chết thực sự, tại sao không thể an yên ra đi. Thế là mình mỉm cười, giang tay ra trong tưởng tượng và thì thầm: Thượng đế, con đã sẵn sàng, xin hãy cho con gặp Người. Nhưng Thượng đế mỉm cười và bảo lại với mình: không phải hôm nay, hẹn một ngày khác nhé. Và thế là máy bay hạ cánh an toàn.

Bạn thân mến, 2014 có thể là một năm rất tuyệt với nhiều người, nhưng cũng có thể thường thường bậc trung với nhiều người khác, và thật sự tồi tệ với một số người còn lại. Nếu 2014 khiến bạn phải trải qua nỗi đau mất đi người thân như Eric Meyer đến nỗi Facebook phải xin lỗi, hay nếu bạn đã mất đi một mối tình, hay mất việc, thì hãy bỏ tất cả những nỗi buồn năm cũ lại phía sau. Một năm mới đến luôn mang nhiều hy vọng. Với hy vọng mãnh liệt vào tương lai và nỗ lực thay đổi, những điều tưởng không thể sẽ thành có thể. Ít ra thì, chúng ta vẫn còn sống để thay đổi.

Chúc mừng năm mới.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Rồi chúng ta cùng mỉm cười


1.

Mình bước lên tàu, tìm một chỗ trống, đặt cái balo nặng trĩu lên ghế. Ngồi thở một lúc, mình lấy tablet ra, định đọc tiếp quyển ebook còn dang dở. Khuôn mặt mình phản chiếu trên màn hình điện tử trông nghiêm trọng cứ như sắp đột nhập vào Los Alamos ăn cắp công thức chế tạo bom. Mình bật cười, đóng máy lại và nhìn ra xung quanh. Ngoài kia, sau vịnh biển rộng mở, thương cảng sầm uất đang lùi dần về phía sau, chiếc tàu lướt biển phăm phăm, hướng đến một hòn đảo nhỏ bé xinh đẹp. Tàu khao khát biển, còn mình ngay lúc này thì đang khao khát được trò chuyện cùng ai đó. Thật buồn cười, với vẻ mặt luôn khó đăm đăm và nghiêm túc quá mức, mình luôn đẩy lùi bất kỳ cuộc trò chuyện nào có ý định nhen nhóm. Mà thực ra, mình cũng chẳng muốn nói chuyện. Nói một cách chính xác, thì là mình chán ngán những chuyện "small talk", kiểu như bạn tên gì, bạn bao nhiêu tuổi, bạn đang làm việc ở đâu, bạn kết hôn/có người yêu chưa. Nhưng mình lại mong muốn có những cuộc trò chuyện thực sự, những câu nói sâu sắc và thấu hiểu, đôi khi không tuân theo bất kỳ trình tự nào. Chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà không cần biết về tên tuổi, nghề nghiệp, trình độ học vấn, tình trạng hôn nhân và những thứ tẻ ngắt như vậy được không? Bạn có thể đột nhiên nhào vào kể cho mình nghe chuyện nhà bạn có một vườn dừa trong đó có một cây dừa lùn trái rất sai và bạn cực kỳ yêu thích nó. Còn mình có thể kể cho bạn về sở thích mặc quần nhí tập thể dục của mình để xem bụng mình đã được bao nhiêu múi khi mình gập bụng. Những câu chuyện không đầu không cuối, có thể ngớ ngẩn buồn cười, có thể triết lý sâu sắc. Nhưng hơn bất kỳ điều gì khác, mình tin rằng những câu chuyện là thứ kết nối con người với nhau, tạo thành mối dây liên kết giữa những tâm hồn.

Thỉnh thoảng mình rơi vào trạng thái trống rỗng, ngồi mở hết tất cả các hộp mail để xem có ai gửi thư cho mình không. Bật Facebook để xem có tin nhắn nào mới, thế rồi lướt lên lướt xuống chẳng vì mục đích gì cả. Mình ao ước có một lá thư từ một người bạn cũ, một tin nhắn từ một người bạn mới. Nhưng chẳng có gì cả, tất thảy chỉ là những tin nhắn quảng cáo, dịch vụ, sự kiện. Những lúc như vậy, mình có cảm giác như bị bỏ quên bởi cả thế giới, thấy mình cô độc như một hành tinh nhỏ bay trong ngân hà. Nhưng cùng một lúc, mình lại chẳng muốn ra ngoài kia và quăng mình vào các bữa tiệc đông người với âm nhạc sôi động, hay các cuộc ăn nhậu ồn ào. Một mặt mình muốn trốn chạy khỏi thế giới của sự ầm ĩ, của tiếng cụng ly ồn ã và những con người luôn tiềm ẩn mâu thuẫn và thù địch. Một mặt mình lại khao khát sự đồng cảm, sự hiểu biết sâu sắc giữa con người với nhau. Cảm giác như mình là một Robinson tự nguyện, chạy trốn thế giới loài người và ẩn mình trên hoang đảo, nhưng vẫn không ngừng đi tìm một Thứ Sáu cho mình. Thứ Sáu ơi anh ở đâu?

2.

Có bao giờ bạn có cảm giác gặp một người lạ mà cứ ngỡ đã quen từ lâu rồi không? Cảm giác hoàn toàn thoải mái và thân thuộc bên người đó, thấy có thể nói hầu như mọi chuyện với họ, thấy có thể trò chuyện hàng giờ hoặc ngồi im hàng giờ bên người đó mà vẫn như đang trò chuyện, thấy được thông hiểu thấu suốt và bạn cũng thấu suốt con người đó. Đối với mình, đó không phải là soul mate, vì mình không tin vào soul mate, mà chỉ xem là mình và người đó có độ tương thích cao, kiểu như bạn tri kỷ. Mình đã gặp nhiều hơn một người như thế, nhưng cũng không nhiều quá đầu ngón tay, cả nam lẫn nữ. Cảm giác rất tuyệt, không cần phải che đậy hay tỏ vẻ, có thể nói những chuyện dù cho là tào lao hay bậy bạ mà vẫn không sợ hiểu nhầm, đơn giản chỉ là chính mình khi ở bên họ.

Đôi khi, mình chợt nghĩ nếu cuộc sống của mình được bao quanh chỉ toàn những con người có cùng tần số như thế thì sẽ tuyệt biết bao nhiêu. Đôi khi mình tự hỏi nếu mình gặp một người có độ tương thích cao như thế, và phát triển mối quan hệ với họ, thì chuyện yêu đương của mình sẽ thế nào. Một người bạn nói với mình rằng mối quan hệ với soul mate thực sự rất đau đớn, vì mỗi ngày ở bên họ cứ như là nhìn vào một tấm gương, phản chiếu bản thân trần trụi và thực tế, khó ai chịu được như thế. Nên soul mate chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian nào đó của đời người, giúp ta nhận ra những điều ta cần biết về bản thân mình, giúp ta học những bài học cần thiết, và ra đi.

3.

Thực ra dạo này mình phải quay cuồng với hàng đống việc, công việc dày đặc, những quyển sách cần đọc, những bài viết cần hoàn thành, những người cần gặp và nhiều thứ khác. Nhưng trong buổi cafe với người bạn mới quen, chúng mình đều cùng quan điểm là, giữa vòng xoáy điên cuồng của những dự án, những công việc, cuộc hẹn, điều cần giữ nhất là một cái tâm bình an và phẳng lặng. Không ngừng mỉm cười, tránh xa những điều, những người làm năng lượng của ta cạn kiệt, và không ngừng bao quanh mình bởi những người giống ta, những soul mate của ta.

Vậy nên, bạn thân mến, nếu bạn muốn trò chuyện với mình, đừng ngần ngại, hãy kể cho mình nghe những câu chuyện của bạn. Còn mình, mình cũng sẽ kể cho bạn nghe những chuyện nho nhỏ, ví như câu thơ trong quyển sách mình mới đọc sáng nay:

Ông trăng mà bảo ông trời
Những người hạ giới là người như tiên
Ông trời mới bảo ông trăng
Những người hạ giới mặt nhăn như tườu.

Ờ nhỉ, nói người hạ giới nhân gian chúng mình như tiên trên trời cũng đúng, mà bảo chúng mình nhăn nhó khổ sở cũng đúng. Có chăng là chúng ta đang sướng như tiên, mà không biết, cứ phải nhăn nheo với những chuyện nhỏ nhặt đó thôi, bạn nhỉ. Rồi chúng mình cùng trò chuyện khe khẽ. Rồi chúng mình cùng mỉm cười, và ngồi im lặng ngắm vẻ đẹp của ngày đang trôi. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Câu chuyện của mỗi người



Những ngày gần đây, mình nhận tư vấn kiếm việc cho các bạn trẻ và lắng nghe câu chuyện của họ. Bạn đoán thử các câu chuyện sẽ là gì? Phần lớn những câu chuyện là về tuổi thơ khốn khó, hiện tại túng thiếu, tranh đấu vì miếng cơm manh áo, lẩn quẩn đi tìm một con đường riêng cho mình. Có câu chuyện khiến mình mất ngủ, trằn trọc suy nghĩ nên làm thế nào để giúp chủ nhân câu chuyện. Có câu chuyện làm mình đồng cảm vì những kỷ niệm tuổi thơ không mấy êm đẹp. Cũng có những câu chuyện khiến mình bực tức vì viết sai ngữ pháp quá nhiều, hoặc cách giao tiếp không phù hợp, bởi mình vốn rất nhạy cảm với ngôn từ. Đã có lúc mình thấy kiệt sức, bất lực trước nỗi khổ của con người.

Cũng có một vài lần, mình nhận được những tin nhắn rất khẩn thiết, kiểu như như chị ơi em muốn vươn lên, chị ơi em muốn thoát khỏi cảnh nghèo, muốn có xe hơi trong vài ba năm nữa, chị ơi hãy cho em cơ hội gì đó để học hỏi kinh nghiệm, em phải làm sao đây, chị ơi hãy giúp em... Mình thở dài. Thực sự nếu mình có thể giúp các bạn ấy thay đổi cuộc đời nhanh và dễ dàng như thế, mình sẽ làm ngay. Mà nếu mình có cái quyền năng như chúa trời như thế, mình sẽ làm phép để biến bản thân trở thành Paulo Coelho hay Elizabeth Gilbert ngay sau một đêm ngủ dậy. Ai cũng ước cuộc sống của mình không có những vất vả nhọc nhằn.

Nhưng bạn biết không, nếu bạn đang phải trải qua những ngày khốn khó, phải đương đầu với nghịch cảnh của cuộc đời, thì đó thực sự là một món quà vô giá đấy. Có thể lúc đang khổ sở với những vấn đề của mình, bạn không thấy như vậy, nhưng sau này, khi nhìn lại, bạn sẽ thấy rằng những khó khăn mà bạn đã đương đầu giúp tạo nên câu chuyện của riêng bạn.

Mình rất thích bộ truyện Harry Potter. Nhớ những đêm mình thức đến 3, 4 giờ sáng ôm quyển truyện trong tay, vừa đọc vừa quẹt nước mắt. Harry và những người bạn của cậu chỉ là tưởng tượng, thế giới của phù thủy, đũa thần và chổi bay có thể không có thật. Nhưng những nỗi buồn và sự tuyệt vọng là thật. Cảm giác đau đớn và sự cô độc là thật. Có ai trong chúng ta chưa từng một lần trong đời thức dậy mà không biết hôm nay mình phải làm gì, nhìn mọi thứ xung quanh chỉ tuyền màu xám và thấy mình đang lạc lối? Có ai sống trên đời mà chưa từng biết đến khổ đau, chưa từng bị chối bỏ bởi người mình yêu thương, bởi gia đình hay xã hội? Những nỗi đau trong câu chuyện đã kết nối người đọc với tác giả, kết nối người đọc với nhau, và góp phần làm nên thành công của bộ truyện. Và những mất mát đau khổ ấy chân thật, bởi vì được viết bởi một con người đã nếm trải bao điều khốn khó của cuộc đời, người mẹ đột ngột qua đời, hôn nhân tan vỡ, nghèo hết mức có thể nghèo, và trở thành một bà mẹ đơn thân. Nếu không trải qua từng ấy đau khổ, chắc gì Rowling đã viết được câu chuyện sâu sắc được dường vậy, chắc gì tác phẩm của bà đã lay động lòng người và thành công đến thế?

Vậy nên, nếu bạn đang phải vật lộn với cuộc sống, đang phải đấu tranh với những khó khăn trong đời, thì hãy cảm ơn Thượng đế vì món quà của Người, hãy ôm ghì lấy cuộc đời bạn với tất cả những đớn đau khổ sở của nó, và sống với tất cả sức lực và nhiệt huyết của bạn. Vì với những kinh nghiệm của mình, và kinh nghiệm của tất cả những người đã đi trước chúng ta, mình biết rằng quãng đường gian khó không kéo dài mãi mãi. Những khó khăn giúp làm nên câu chuyện của bạn. Một cô gái có tuổi thơ bị ngược đãi trở thành người hoạt động tình nguyện tích cực vì quyền trẻ em, chàng trai từng tuyệt vọng đến mức muốn tự tử vì thất bại rồi trở thành doanh nhân thành công, một người từng viết câu nào là sai chính tả câu nấy lại là một tác giả ăn khách sau những ngày tháng khổ luyện. Câu chuyện của bạn như thế nào là do bạn quyết định. Hãy viết lên câu chuyện của cuộc đời bạn.


Thế nên, bạn thân mến, đừng cầu nguyện để đời bạn không phải trải qua những nghịch cảnh, khó khăn. Mà cầu nguyện để bạn đủ sức lực để đương đầu với những sóng gió của cuộc đời. Hãy mỉm cười, nhìn lên bầu trời cao xa. Dù là ngày trời xanh nắng đẹp hay ngày mây mù âm u, thì bạn cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy bầu trời chính xác như thế lần nữa, ngày hôm nay trôi đi là mãi mãi không quay trở lại. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Trong lúc đó, thì đừng chìm trong những thất vọng của đời mình nhé. Hãy bơi đi.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Từ chuyện của David


Mình mở khóa cửa, bước vào trong căn nhà tối om và im ắng. Không thèm bật đèn lên, mình thả giỏ xách xuống, rồi nằm vật ra giường, nghe đầu nhức bang bang và chân tay rệu rã. Một ngày tồi tệ.

Mình nhớ về những gì mình đọc được lúc trưa, từ David Foster Wallace, một nhà văn Mỹ. Ông kể về những vòng quay lặp đi lặp lại tẻ nhạt và bức bối trong cuộc sống của một người trưởng thành, những nỗi mệt mỏi thường trực và không tên, đến nỗi đôi khi tất cả những gì người ta muốn làm trong đời là giương khẩu súng lên, chĩa vào đầu mình, và bóp cò. Khi đọc đến đó, mình đã tự nhủ, sao lại bi quan đến thế, làm gì nghiêm trọng thế. Nhưng tối nay, khi tất cả những gánh nặng của cuộc sống thường nhật đè lên vai, dường như mình lờ mờ hiểu vì sao một số người lại hành động như vậy.

Chợt nhớ về một trang blog mình đọc ngày hôm qua của một cô gái trẻ, một nhiếp ảnh gia người gốc Việt sống ở Atlanta, chỉ cần nhìn qua những bức ảnh của cô là biết đó là một người tài năng và có nhiều triển vọng. Bức ảnh avatar chụp hình cô đứng trên đồng cỏ, nụ cười tươi sáng và ánh mắt trong veo gợi lên tất cả những điều tốt đẹp trên đời. Nhưng những bài post mới đây có vẻ như cô đang trong cơn trầm cảm nặng. Những lời lẽ tiêu cực, chửi bới mọi thứ và chán ghét cuộc sống. Nỗi đau từ một mối tình tan vỡ dường như thấm đẫm từng câu chữ. Mình chựng lại, cảm thương cho cô gái xa lạ, muốn an ủi nhưng không biết tìm lời nào để nói. Mình đã từng như thế, đã có thời ăn cái gì vào cũng chỉ muốn nôn ra, chỉ cần nhìn một đoạn phim, một quyển sách, một góc phố quen thuộc, hay bất kỳ đồ vật nhỏ nhặt nào, là kỷ niệm tuôn trào, và mắt mình lại ầng ậng nước. Khi nghĩ lại tất cả những điều đó, mình bỗng nhân ra con người thật là mong manh và cô độc, tất cả chúng ta đều thật dễ bị tổn thương. Có biết bao điều khiến trái tim ta tan nát, một lời nói đau lòng, một hành động ác ý, một mối tình tan vỡ, một người thân qua đời, đó là chưa kể biết bao nhiêu điều có thể khiến ta điên đầu nhức óc từ công việc, gia đình, các mối quan hệ xã hội và những chuyện không tên khác.

Những căn hộ bên cạnh vang lên âm thanh quen thuộc của cuộc sống, tiếng trẻ con khóc, tiếng tivi, tiếng người cười nói, mùi thơm từ một nồi thịt kho cho bữa tối. Nhà mình vẫn yên lặng và tối om. Ấp đầu vào gối, mình chợt mỉm cười. Vì một ý nghĩ lóe lên trong đầu mình rằng, dù cho mình đang nằm trong căn hộ nào, ở đâu, từ Paris tới New York, từ London tới Wellington, thì những vấn đề tương tự cũng sẽ tồn tại, (well, có lẽ nếu mình ở một căn phòng trong ashram nào đó tại Ấn Độ, hoặc trong một thiền viện Tây Tạng, thì sẽ không phải đối diện với những vấn đề hiện tại, nhưng đó là một chuyện hoàn toàn khác). Và dù cho mình có giữ chức vụ như bây giờ, hay là người đứng đầu tổ chức, hay làm việc độc lập, thì vẫn có những việc phải lo nghĩ. Những vấn đề không mất đi, chỉ là chúng ta sẽ đối diện với chúng như thế nào. Vượt lên những con sóng dữ và cập bến bờ bình yên, hay để mình chìm vào trong lòng biển cả. Chấp nhận quy luật của trò chơi cuộc đời và tiếp tục chiến đấu, hay là bất mãn, giận dữ, và bỏ cuộc. Thay vì nổ súng, David đã treo cổ chính mình ở cái tuổi 46, cái tuổi sung sức của một cây bút tài năng. Còn mình, phải kiếm tìm những lý do để không bỏ cuộc quá sớm. Và mình nghĩ, Ấn Độ và Tây Tạng, sẽ là hai lý do tốt cho mình. Để tiếp tục sống, tiếp tục đi, vượt qua những trở ngại nhỏ nhặt, mở lòng với mẹ trái đất bao la.


Rồi mình nhổm dậy, nổi lửa nấu bữa tối, đọc nốt trang sách du ký, chờ em mình về ăn cơm. Mai là một ngày mới.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Một ngày mới


Mình thức dậy, xung quanh còn tối om. Cả căn nhà chỉ có tiếng rè rè của chiếc quạt máy đang gắn trên tường và tiếng thằng em thi thoảng nghiến răng kèn kẹt. Quờ tay lấy điện thoại, đồng hồ chỉ ba giờ năm mươi phút sáng. Mình đưa tay mát xa mắt và mặt cho tỉnh ngủ rồi bật dậy. Bốn giờ sáng, xung quanh rất yên tĩnh, có chú dế nào kêu lích rích quanh đây. Mình quỳ trên thảm, bắt đầu ngồi thiền và cầu nguyện. Thật buồn cười, trong phần lời ngỏ của lớp ghi ta có đoạn: "Luyện tập, luyện tập, luyện tập. Cầu nguyện không giúp ích được gì". Nhưng mình ngồi đây, cầu nguyện mỗi sáng ra. Phải, bản thân việc cầu nguyện không tự nhiên giúp mình giỏi ghi ta, hay biến giấc mơ của mình thành sự thật. Nhưng cầu nguyện mỗi ngày giúp mình giữ được những gì mình tâm niệm, và thôi thúc mình hành động để theo đuổi giấc mơ của mình.

Như thường lệ, mình cầu nguyện Thượng đế, nghĩ người đang ở trong tim mình, hoặc đang ở trên cao mỉm cười với mình. Mình cũng nghĩ về linh hồn mình, về người mà linh hồn mình mong muốn trở thành, mong muốn đạt được trong kiếp sống ngắn ngủi này. Mình cho rằng sống trên đời nên có đức tin. Không phải là loại đức tin khiến ta phó mặc số phận cho một thế lực siêu nhiên nào đó, hay làm thui chột khả năng hành động, mà là kiểu đức tin khiến người ta luôn hướng về những điều tốt đẹp, và hành động cho một thế giới tốt đẹp hơn. Cầu nguyện giúp ta hướng về những điều tốt đẹp.

Cầu nguyện xong, mình làm vệ sinh buổi sáng và nghĩ lan man về chuyện cầu nguyện. Bạn biết điểm giống nhau giữa Đạt Lai Lạt Ma và Eminem là gì không (tất nhiên ngoài chuyện cả hai đều là con người). Đó là họ đều cầu nguyện. Tin hay không thì tùy, nhưng Eminem cũng cầu nguyện và hướng về Thượng đế. Hôm qua mình đọc sách của Đạt Lai Lạt Ma, và tình cờ ngay sau đó lại nghe nhạc của Eminem. Điều mà mình nhận ra là: dù là an yên viên mãn như đức Lạt Ma, hay nổi loạn và bất cần Eminem, đều là biểu hiện của con người. Những cách hành xử đó, những sự khác nhau đó, đều cùng là những biểu hiện đa dạng và phong phú của con người, của những linh hồn, tìm kiếm mục đích của họ trong kiếp sống đó, hướng về sự tĩnh lặng trong tâm hồn, không ai muốn nếm trải nỗi cô độc, sự chối bỏ, sự thất vọng.

Bốn rưỡi sáng, mình lật những trang sách còn dang dở. Ngoài sân vang lên tiếng chổi thưa thớt của người bán bún sắp dọn hàng, mình đang ngồi đọc say sưa trong yên tĩnh.

Năm giờ sáng, các chú gà trống quanh nhà đua nhau gáy, trời lờ mờ sáng, mình bước ra ngoài hít thở khí đêm và vào bật máy lên viết.

Năm rưỡi sáng, chim sẻ bắt đầu hót, tiếng dọn hàng và trò chuyện buổi sáng của những người hàng xóm vang lên. Những tia sáng hình rẻ quạt bắt đầu chiếu lên nền trời xanh thẫm. Da trời phía đông nhuộm một màu cam đỏ huy hoàng. Rồi mặt trời hiện lên. Những âm thanh rộn rã dần vang lên, tiếng xe chạy, tiếng cười nói, các âm thanh đa dạng của cuộc sống cứ như các nhạc cụ trong một buổi hòa nhạc bắt đầu hòa âm. Một ngày mới bắt đầu.


Gần sáu giờ, trời đã sáng tỏ. Mình vươn vai, thay đồ và bước ra ngoài đi chạy bộ. Mặt trời đỏ ối, bầu trời xanh nhạt. Những phép màu của thiên nhiên như cảnh mặt trời mọc này vẫn diễn ra hằng ngày, vậy mà đôi khi ta mãi bận rộn đến nỗi không nhận ra. Mình hít thở những hơi dài đầy đặn. Cuộc sống thật kỳ diệu. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Người tốt


Chiều muộn, mình nhận được một lá thư từ phương xa. Lá thư từ một cô bé mình quen ở Sài Gòn vài tháng trước. Em là một cô bé đặc biệt. Mồ côi cha, mẹ thì đã bỏ nhà đi từ khi em còn nhỏ, em sống với người cô ruột của mình. Năm 18 tuổi, thấy chẳng học được gì nhiều ở trường phổ thông, em quyết định nghỉ học. Cô em giận, đuổi em ra khỏi nhà. Từ đó em tự đi làm kiếm sống, để dành ít tiền để đi du lịch. Em đã đi khắp 64 tỉnh thành trong cả nước chỉ bằng cách đi nhờ xe và trong túi lúc nào cũng chỉ có khoảng vài trăm nghìn. Em viết thư trong Couchsurfing xin ở nhờ nhà mình khi đến Sài Gòn. Mặc dù không cho em ở lại được, nhưng mình giúp em những gì có thể. Hàng ngày chạy qua chở em đi làm, cho em mượn vài trăm nghìn, cho em mượn sách đọc, đưa ra những lời khuyên khi cần.

Thông thường mình ít gặp người lạ, nhưng mình đồng ý gặp em vì cách em viết cho mình chân thực và ấn tượng. Lần đầu gặp em mình đã không có nhiều ấn tượng tốt vì vẻ ngoài ngỗ nghịch và bất cần. Nhưng dần dần mình phát hiện ra em sâu sắc hơn những gì bên ngoài thể hiện, lại có khả năng diễn đạt tốt một cách đáng ngạc nhiên. Một lần chở em đi tập yoga về, tụi mình nói về anh chàng mà em hay chọc ghẹo. Mình bảo cái anh đó nhìn hay nhỉ, nhiều người thích ảnh lắm (thực ra mình đang ngầm để ý ảnh do ảnh quá đẹp trai). Em bảo: dạ, ảnh hiền hiền nên em chọc cho vui, chứ em thích những người cá tính hơn, những người mình có thể học tập được, như chị ấy. Mình giật mình, không phải vì biết em ấy thích mình, mà vì nhận ra rằng hình như anh chàng đó hơi nhạt thật. Rồi mình biết được rằng em ấy vẫn hay cộng tác cho nhà số 5 Hòa Mã, (trụ sở báo Thiếu Niên Tiền Phong, Hoa Học Trò, 2!...), mơ ước thuở bé của mình, và rằng em ấy được đề nghị xuất bản sách. Và đôi khi mình thấy ý nghĩ của mình và em ấy giống nhau đến mức đáng ngạc nhiên. Và một tối muộn, mình vừa viết vừa nghĩ, nếu ba má mình không còn, chắc gì mình còn sống được như em ấy, chắc gì mình kiên cường được như vậy, vui vẻ, yêu đời được như vậy. Và mình thấy nhoi nhói trong lòng, tội nghiệp cô bé lăn lóc giữa dòng đời bụi bặm.

Rồi em đi, em bỏ việc làm phục vụ ở một quán ăn Halah và đi. Mình không biết. Em không báo mình, chắc sợ mình cản. Mà mình cũng sẽ cản, vì sợ em đi xa nhiều trắc trở. Lâu lâu em gửi thư về cho mình, bảo em đang ở Campuchia, Lào, Thái Lan. Lúc em kể em vừa bị mất ví và điện thoại, rồi may sao được các chú cảnh sát ở Thái Lan giúp đỡ, giúp cho em tiền mua vé đến Chieng Mai. Lúc em kể em đang học thiền của một guru ở Lào, em tập ăn chay để bảo vệ môi trường, làm tình nguyện ở một ngôi làng nhỏ dạy học cho tụi con nít. Gần đây nhất là em đang làm một dự án xây dựng một vườn bách thú và chăm sóc các con thú bị thương. Mình thấy tiếng Anh của em phát triển nhanh đến mức đáng ngạc nhiên chỉ sau vài tháng trên đường, và em trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn qua từng chặng đường mới.

Lá thư chiều qua của em hơi buồn, em kể mình nghe về việc em bị những người xung quanh phê phán và chỉ trích, cho em là gái hư. Một người phụ nữ có đứa con bằng tuổi em bảo rằng con gái ngoan là phải nghe lời cha mẹ, phải ở nhà với gia đình và đi học đàng hoàng tử tế, rồi cấm tiệt đứa con gái cô ấy nói chuyện với em. Một cô gái khác thì chỉ trích em học chưa đến nơi đến chốn mà bày đặt đi du lịch trong khi không có tiền, đúng là đồ "ảo tưởng sức mạnh và ăn bám xã hội". Và em tự hỏi, thế nào là một cô gái tốt, thế nào là một người tốt.

Đọc xong mấy nhận xét đó mà mình thấy nổi giận. Ngay cả ăn xin người ta cũng chưa bảo là ăn bám xã hội, thì sao một cô bé can đảm, tích cực và tạo ra những thay đổi tốt cho xã hội như thế lại bị cho là ăn bám cơ chứ. Rồi mình nhớ về câu hỏi của em, về thế nào là người tốt, và ngẫm nghĩ. Thật ra, định nghĩa về tốt xấu là tùy thuộc vào quan điểm, vào nhận thức của riêng con người, của điều kiện văn hóa, của tình trạng xã hội, của từng thời kỳ khác nhau. Mấy chục năm về trước, nhảy đầm bị coi là xấu và bị cấm hoàn toàn trong xã hội, đến giờ đó được coi là một thú vui thời thượng và được quảng cáo rộng rãi trên truyền thông. Những cái từng bị cấm hoặc được lan truyền rộng rãi thời trước, khi chế độ chính trị hoặc hoàn cảnh xã hội thay đổi, đột nhiên đảo ngược vị thế, từ tốt thành xấu, và ngược lại. Mà bản thân con người rất phức tạp và đa diện, nên dùng tốt hay xấu để dán nhãn cho họ thì không thể tránh khỏi phiến diện.

Như ông thầy hiệu trưởng ở trường cũ của mình, ổng là một người cực kỳ cộc cằn và độc đoán, mọi người hay gọi lén sau lưng ổng là P. chột (vì ổng mất một mắt). Ở trường từ giáo viên tới học sinh hầu như chẳng ai ưa ổng, vì ổng xấu người mà cũng xấu tính, hay chửi bới la hét học sinh, đưa ra những quyết định thiếu công bằng với giáo viên. Nhưng ổng có người vợ là cô giáo dịu dàng dễ thương nhất trường. Ở nhà, vợ con ổng kể, ổng là một người chồng đầy lãng mạn và trách nhiệm, một người cha tận tụy và yêu thương. Ngày ổng mất, vợ ổng khóc ngất, nói anh ơi mới đây em còn định may cho anh cái áo sơ mi màu anh thích, chưa kịp mặc đã đi rồi. Ai cũng cảm động khi thấy một người chồng, người cha được yêu thương nhiều như thế. Vậy ổng là người tốt hay người xấu? Một đứa bạn của mình có đời sống tình dục rất cởi mở. Khi độc thân, nó quan hệ với bất kỳ ai mà nó thấy thích (và dĩ nhiên là đối phương cũng phải thích). Nhưng khi đang "in a relationship" nó hoàn toàn chung thủy và tận tụy với người mình yêu, hết sức hết lòng vì người đó. Ngoài xã hội nó là một đứa cực kỳ lịch sự và tử tế, luôn đối xử tốt với mọi người, làm việc nghiêm túc, chăm chỉ trong các hoạt động xã hội, sống tích cực và giàu lòng yêu thương. Vậy nó là gái ngoan hay gái hư? Bởi vậy mình đã từng nghĩ: "Đừng khen tôi khi thấy tôi đọc một quyển sách. Đừng chê khi thấy tôi đánh một con người". Mỗi người có nhiều khuôn mặt, đừng vội đánh giá họ khi chỉ mới nhìn thấy một phía.

Về những tiêu chuẩn mà cái cô có đứa con gái đặt ra về một đứa con gái ngoan, cũng chưa đã hẳn phù hợp trong xã hội hiện đại. Cách nuôi dạy con cái phải luôn vâng lời và ngoan ngoãn học hành chẳng bảo đảm gì cho tương lai đứa con gái về sau. Mình đã được nuôi dạy một cách truyền thống như thế, và mặc dù má mình là một người mẹ tuyệt vời và mình luôn kính trọng má, đôi khi mình tự hỏi không biết có phải vì cách dạy luôn yêu cầu phải lắng nghe người lớn và vâng lời quá mức làm giảm sút sự sáng tạo và khả năng đối phó với hoàn cảnh không. Mãi đến bây giờ, mình vẫn là một đứa phản ứng chậm, và đôi khi nhận phải những lời nói quá đáng, mình phải mất cả vài tiếng đồng hồ ngẫm nghĩ mới đưa ra được lời đối đáp tương ứng, mà lúc đó thì đã muộn rồi. Cách nuôi dạy con của người Mỹ hoàn toàn khác, họ để cho đứa trẻ tự do theo ý nó muốn, lắng nghe và đáp ứng nhu cầu của chúng, để chúng tự sống cuộc đời của mình, phát huy và sáng tạo và khám phá thế giới xung quanh.

Mà thực ra chuyện sống trên đời được cho là tốt hay xấu cũng không quan trọng mấy. Không ai nghĩ Howard Roark trong Suối nguồn là người tốt, vì cách anh ta sống quá khác biệt và cực đoan. Nhưng anh được bao nhiêu độc giả tôn thờ vì sự quyết đoán, niềm tin sắt đá không lay chuyển của mình về nghệ thuật và cái đẹp, về sự đấu tranh không khoan nhượng cho lý tưởng sống và đam mê. Harry Potter nếu có thật chắc cũng chẳng bao giờ nghĩ mình là người tốt, nhưng cuộc chiến chống lại thế lực hắc ám và lập trường vững vàng, luôn đứng về phía thiện của cậu ấy tạo cảm hứng cho biết bao người đọc. Những người đó chắc không bao giờ đặt câu hỏi về tốt xấu, họ chỉ làm việc trái tim họ thúc đẩy, làm việc họ phải làm, sống đúng với bản chất của họ, để họ có thể yên ổn với lương tâm của chính họ.

Cô bé mình kể bảo, mỗi khi nói về người tốt, em nhớ về chị. Dù chị có làm điều gì trông có vẻ xấu xa hay độc ác, thì em vẫn tin rằng chị là một người tốt, một cô gái tốt. Đó quả thật là một lời khen quá lớn. Vì như có nói, mình chưa bao giờ tự nhân mình là người tốt. Mình cũng chỉ như những người khác, cố gắng sống tốt theo cách của mình, vẫn hàng ngày đấu tranh với cái phần con, cái phần tăm tối trong bản ngã của mình. Những việc mà mình làm đều vì tiếng nói bên trong thúc đẩy, để tự hào về bản thân, có được sự công nhận của xã hội, được chấp nhận và yêu thương. Hầu như chúng ta đều thế. Không ai muốn bị chối bỏ, bơ vơ và cô độc. Nhưng bản thân mình, chưa bao giờ làm điều gì chỉ để được ai đó xác nhận là người tốt.

Vậy nên, câu hỏi thế nào là một người tốt bản thân nó đã là không cần thiết. Cô gái của tôi, em cũng không cần phải là một cô gái tốt theo tiêu chuẩn của ai cả. Em có thể bỏ nhà đi bụi vòng quanh thế giới nếu trái tim em thôi thúc phải làm thế. Em có thể ngủ với bất kỳ ai em thích nếu đó thực sự là điều em muốn làm (nhưng hãy thật chắc chắn về điều đó). Em có thể bỏ học và theo đuổi con đường học tập tự thân nếu em muốn. Em có thể sống độc thân cả đời mặc kệ xã hội này đều kêu gào lấy chồng sinh con là thiên chức của phụ nữ. Em không có trách nhiệm phải là người tốt với ai cả. Em chỉ phải tốt với chính em, lắng nghe tiếng nói bên trong em, theo đuổi những lý do, mục đích mà em cho rằng mình được sinh ra trên đời để làm, và sống trọn vẹn cuộc sống mà em muốn. Ai mà cũng mãn nguyện và hạnh phúc với chính mình, thì thế giới này đã đỡ đi rất nhiều cuộc chiến tranh.


Vậy nên, để trả lời cho câu hỏi của cô bé ấy, nếu phải đưa ra định nghĩa của mình về một người tốt, thì mình chỉ có thể nói rằng, người tốt là người đối xử tốt với chính mình, quan tâm và chăm sóc đến những nhu cầu của bản thân, theo đuổi những sứ mệnh mà họ được sinh ra trên đời để gánh vác, và quan trọng nhất, là sống đúng theo con người mà họ mong muốn trở thành. Chỉ việc sống như cách mình muốn thôi cũng đã là một sự nỗ lực phi thường rồi.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Sách cho em tuổi hai mươi

Mình vẫn thường nói rằng cuộc đời mình thay đổi là nhờ sách. Tính trong một năm trở lại đây từ một đứa bơ vơ lạc lõng không biết làm gì với đời mình, giờ mình đã trở nên tự tin và vững vàng hơn, biết rõ mình muốn gì và biết mình làm được gì. Phần lớn những thay đổi đó là nhờ sách.

Mấy em sinh viên vẫn hay hỏi mình các tựa sách nên đọc để tham khảo. Vì vậy mình có ý định làm một danh sách gợi ý các sách cho tuổi hai mươi, tổng cộng 50 tựa sách. Các bạn trẻ muốn phát triển bản thân thì đọc những quyển này, đều đặn mỗi tuần một quyển. Một năm sau nhìn lại, sẽ thấy mình đi được bao xa. Thực ra ý tưởng này là bắt chước một dự án của các trường đại học Mỹ từ thập niên 50 - 60 của thế kỷ trước, được thực hiện bởi nhà sử học Jacques Barzun và một số giáo sư khác. Họ đưa cho các sinh viên 50 đầu sách cần đọc, mỗi tuần sinh viên sẽ đọc một quyển và viết bài tiểu luận về những gì quyển sách đề cập, và cảm nghĩ của họ về quyển sách đó. Các giáo sư sẽ theo dõi quá trình đó và thảo luận với sinh viên những đề tài xung quanh các quyển sách để làm rõ thêm những vấn đề còn vướng mắc. Sau một năm họ sẽ tổng kết lại những thành quả mà sinh viên thu nhặt được từ quá trình đó. Hiện tại thiếu cả nhân lực vật lực, không làm kỹ càng vậy được. Nên mình chỉ đưa ra những tựa sách gợi ý. Chúng đã giúp mình rất nhiều trong quá trình tự học, rèn luyện và phát triển bản thân. Hy vọng những quyển này cũng sẽ giúp phần nào cho ai đó.

Notes:

- Sách sắp xếp theo trình tự ngẫu nhiên và mang tính chủ quan.
- Danh sách trộn lẫn cả sách hư cấu và phi hư cấu, vì quan điểm của mình là hễ đọc vài cuốn phi hư cấu thì đọc lại một quyển sách hư cấu cho nó cân bằng lại, để tâm hồn không bị quá khô khan lý trí.
- Mình bị bệnh ghét yêu đương nên không đưa vào các đầu sách ngôn tình, chỉ đơn thuần về tình cảm nam nữ.
- Có nhiều sách hay khác mình đã đọc, nhưng ở đây mình chỉ tập trung vào những sách hướng về giới trẻ và hữu dụng cho người trẻ trong quá trình đi lên.
- Sách mình đã đọc dù bao nhiêu thì vẫn là hữu hạn. Nếu bạn thấy sách nào cực kỳ phù hợp cho người trẻ mà còn thiếu thì nhờ bạn comment vào giúp mình.

Sau đây là danh sách.

1/ Tôi tự học - Nguyễn Duy Cần. Sách này để đầu tiên. Vì sách của tác giả Việt Nam, viết cực kỳ đơn giản dễ hiểu, và có nhiều lời khuyên bổ ích trong hành trình tự học. Bạn trẻ muốn phát triển bản thân mà không biết bắt đầu từ đâu thì nên đọc quyển này. Nếu sau khi đọc quyển này thấy hứng thú thì có thể đọc tiếp các tác phẩm khác của cùng tác giả như Óc sáng suốt, Thuật tư tưởng.

2/ Rèn nghị lực để lập thân - Nguyễn Hiến Lê. Sách này cũng tương tự, dễ đọc, tạo động lực để người trẻ phát triển bản thân. Mình ít đọc sách của các tác giả người Việt, nhưng đọc xong các tác phẩm này rồi mới thấy khâm phục các học giả Việt Nam thời trước. Họ thông làu điển tích Nho giáo Đạo giáo phương Đông, mà văn hóa và tinh hoa phương Tây cũng tường tận. Ngẫm lại mình bây giờ mới thấy phải cúi đầu hổ thẹn vì có bao nhiêu điều kiện để tự học mà vẫn còn quá yếu kém.

3/ Chiến binh cầu vồng - Andrea Hirata. Sách viết hay và thơ mộng, như một quyển tự truyện của tác giả. Đọc sách này để thấy cuộc sống rồi sẽ vùi dập quăng quật con người khi họ trưởng thành như thế nào, và tự học, tri thức là một cách để thoát khỏi kết cục buồn thảm. Gấp quyển sách lại, điều còn đọng lại hình ảnh cậu bé Lintang gầy gò đạp xe đạp suốt quãng đường mấy chục cây số lúc trời mờ sáng, băng qua rừng rậm ma quỷ, băng qua những đầm lầy đầy cá sấu, vượt lên cái đói, cái nghèo để đi học.

4/ Khuyến học - Fukuzawa Yukichi. Kinh điển của kinh điển. Sách nên có trong tủ sách của bất kỳ người tự học nào. Đọc để biết vì sao nước Nhật lại giàu mạnh như hiện nay. Đọc để biết học tập là trách nhiệm của mỗi người, đối với bản thân, cộng đồng, và đất nước. Đọc để biết được những sai lầm, ấu trĩ mình sẽ có thể vô tình mắc phải khi trưởng thành, làm việc và sinh sống.

5/ 40 Alternatives to college - James Altucher. Đưa ra rất nhiều ý tưởng thú vị để vào đời của người trẻ mà không phải đi học đại học, ông tác giả này cực kỳ thú vị.

6/ Don't go back to school - Kio Stark. Tương tự quyển trên, sách này sẽ cho mình biết được thực tế rằng giáo dục chính thống từ trường học không phải là con đường duy nhất để phát triển bản thân. Người nào muốn giỏi phải có năng lực tự học và cần chủ động, tích cực, sáng tạo trong việc tích lũy kiến thức.

Hai quyển này chưa có bản dịch tiếng Việt, nhưng cách viết dễ hiểu dễ đọc, phù hợp cho bạn trẻ bước đầu tập đọc sách tiếng Anh. Có rất nhiều sách tiếng Anh hay nhưng chưa được dịch qua tiếng Việt. Người tự học muốn tiếp thu nhiều thông tin, kiến thức mới từ thế giới cần có vốn tiếng Anh vững vàng và làm quen với việc đọc sách tiếng Anh và ebook.

7/ Cuộc đời của Pi - Yann Martel. Quá nổi tiếng. Quyển này định hình quan điểm tôn giáo của mình. Rất thích hợp cho những người trẻ tò mò về tôn giáo.

8/ Nếu tôi biết được lúc còn hai mươi - Tina Seelig. Có nhiều lời khuyên cho người trẻ trong việc định hướng nghề nghiệp, tìm con đường cho mình để đi lên trong cuộc sống. Nhưng quyển này phải có một tí trải nghiệm rồi thì đọc mới thấy thấm, vì lúc đó mình sẽ biết những gì được nói trong sách là đúng. Còn lúc chưa biết gì đọc sẽ thấy hơi lờ mờ.

9/ Suối nguồn - Ayn Rand. Cũng thuộc hàng kinh điển. Nói về những lựa chọn cuộc sống mà người trẻ thường băn khoăn, đam mê hay tiền bạc, tiếng nói của riêng mình và định kiến xã hội.

10/ Đối thoại với Thượng đế - Neale Donald Walsch. Sách này giúp mình rất nhiều trong việc bồi đắp đời sống tinh thần.

11/ Tôi nói gì khi nói về chạy bộ - Murakami Haruki. Cá nhân mình không thích các tác phẩm hư cấu của ông này, quá nhiều cái chết, tình dục và bất ổn tâm lý. Đặc biệt là Rừng Na Uy, cực kỳ không phù hợp cho tuổi trẻ, mình đọc quyển đó năm 21 tuổi, lúc còn rất ngây thơ, và nó phá hỏng mọi thứ. Nhưng cực kỳ kết Tôi nói gì khi nói về chạy bộ, sâu sắc, triết lý, đượm buồn, rất hay. Quyển này cần đọc để có động lực luyện tập sức khỏe thể chất. Phát triển cả thể chất lẫn tinh thần thì mới toàn diện.

12/ Sáu người đi khắp thế gian - James Albert Michener. Cực kỳ thấu hiểu người trẻ. Cực kỳ phù hợp cho những người thích phiêu lưu.

13/ Bảy thói quen cho người thành đạt - Stephen R. Covey. Sách phát triển bản thân nổi tiếng, đưa ra cái nhìn toàn cảnh về cuộc sống để hoạch định hướng đi của mỗi người.

14/ 10 days to faster reading - Abby Marks Beale. Too many books, to little time. Lúc nào cũng thấy quá trời sách không làm sao mà đọc cho hết. Đọc quyển này thì tốc độ đọc nhanh hơn một tí, tiết kiệm thời gian và thu lượm được nhiều hơn. Rất tiếc chưa có bản dịch tiếng Việt.

15/ Đường xưa mây trắng - Thích Nhất Hạnh. Thích hợp để đọc lúc thất tình, lúc nghĩ về cái chết, sẽ thấy được an ủi nhiều sau những đau khổ.

16/ Bàn về tự do - John Stuart Mill. Sách này cực kỳ khó đọc. Nhưng người trẻ nào mà thẩm thấu được quyển này thì dự đoán là sẽ tiến triển rất nhiều trong con đường cuộc sống vì những tư tưởng đột phá trong sách này.

17/ Nhà giả kim - Paulo Coelho. Một số bạn bè mình không thích sách này, có lẽ vì nó mơ mộng quá, không phù hợp với những người đầu óc lý trí. Nhưng mà mình thích, và quyển này nằm trong danh sách những quyển sách bán chạy nhất mọi thời đại, nên đa số thắng thiểu số, hehe. Nó cổ vũ con người theo đuổi ước mơ, mà mơ mộng là một đặc quyền của người trẻ.


Viết đến đây tự nhiên thấy ôi má ơi mình còn nhiều sách chưa đọc quá. Thôi tạm thời thế đã. Giờ mình đi đọc sách. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Lại không biết đặt tựa gì

Cũng hơn cả năm rồi mình không sờ vào tờ báo hay tạp chí nào. Sáng đi khám bệnh quên cầm sách theo đọc, ngồi không hơi bứt rứt bèn lấy mấy tờ tạp chí ở kệ báo đọc thử, ai ngờ mới lướt qua mà thấy chóng hết cả mặt. Toàn là chuyện chiếc ví này mốt mới giá hai triệu, chiếc đầm kia hàng hiệu giá ba triệu, rồi đến "cậu nhỏ" với "cô bé". Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thời trang với tình dục, đọc miết mấy cái này bảo sao mà giới trẻ không thiên về chủ nghĩa tiêu thụ với văn hóa vật chất. Giả dụ mà mình nhào vô mấy tờ báo đó đăng một bài kiểu: "Chạy theo thời trang hay tình dục không đem lại hạnh phúc cho bạn đâu. Hãy sống đơn giản và gần gũi với linh hồn của mình", chắc người ta chửi mình điên.

Người ta cứ hô hào cổ vũ: thời trang làm bạn sành điệu, tình dục làm bạn thăng hoa. Rồi họ nâng chúng lên quá với bản chất thực của chúng, biến chúng thành tôn giáo, biến nhiều người thành tín đồ, khiến người ta cứ chạy theo nó, khát khao nó. Nhưng mà người ta đâu có cần quá nhiều thứ để hạnh phúc. Giỏ xách đi làm của mình xài đã gần hai năm mà vẫn chưa thay. Điện thoại cùi bắp vẫn xài từ hồi mới ra trường đến giờ. "Sao hông đổi đi? Cũ rồi". Còn xài được mắc gì đổi chi cho mệt. Vậy mà mình cũng hạnh phúc như ai. Rồi thay vì thưởng thức sự cô đơn và tận dụng thời gian đó để làm đẹp tâm hồn mình, người ta chạy trốn nó, chối bỏ nó, để mỗi khi thấy cô độc lại tìm kiếm một người nào đó để lấp đầy, để rồi sau đó lại thấy càng thêm trống rỗng. Nói thật, mình thấy chuyện đó thật là vô ích. Chẳng cần làm tình với ai, mỗi đêm viết xong mình vẫn rã rời và thăng hoa còn hơn cả làm tình. Chỉ đơn giản là đặt chú tâm của mình vào những điều mình thích, những điều đem lại giá trị thực sự thôi.

Mình có một quan niệm hơi ki bo đối với việc mua sắm. Mình không phải là không đủ tiền mua đồ mới, cũng không phải hà tiện từng đồng hào cắc bạc, chỉ là thấy thoải mái với những thứ thân thuộc, và chúng vẫn còn giá trị sử dụng nên không bỏ đi. Lúc mua đồ cũng vậy, mình mua khi nào thấy cần, chứ không phải vì muốn, cũng không phải vì thấy buồn. Và khi mua, mình luôn cân nhắc giá trị, chứ không phải giá cả của món đồ. Nếu mình mua một món đồ đắt tiền nào đó, là vì nó đem lại cho mình những giá trị mà một món đồ rẻ tiền hơn không thể đem lại, chứ không phải vì thương hiệu, càng không phải vì giá cả của chúng. Mình không bao giờ mua một món hàng chỉ vì trông nó có vẻ sang và đắt tiền. Mình không cần thứ ấy. Giá trị là yếu quyết định, chứ không phải giá cả.  Ai gặp mình chê mình xấu mình quê thì đành chịu. Thời gian mình ít, sách thì lại nhiều, ở nhà ngồi đọc sách mà bận đồ cũ đối với mình sướng hơn là phải hít khói ngoài đường để tìm một món đồ hiệu sành điệu.

Còn tình yêu, mình yêu nhiều người lắm, gia đình, bạn bè, mà quan trọng là mình yêu chính mình. Đối với mình, cuộc đời như một khu vườn tuyệt đẹp mà mình chỉ cần tận hưởng và vun trồng cho nó đẹp hơn. Nếu có người nào đó muốn cùng đi thưởng ngoạn cảnh vườn và trồng cây cùng mình, thì mình sẽ mỉm cười và nói: rất vui lòng. Còn nếu một ngày họ đột nhiên muốn đi thăm vườn với người khác, thì cũng chẳng có gì trầm trọng, bản thân mình cũng tự tận hưởng được.

Thực sự đấy, mình không cần những cái đó để làm mình hạnh phúc. Nếu bạn hỏi mình làm thế nào để hạnh phúc, thì bí quyết của mình rất đơn giản: chỉ cần hít thở thật sâu, đưa không khí vào tận khoang bụng, cảm nhận rõ ràng luồng khí đang trôi dưới mũi mình. Rồi mình mỉm cười. Rồi mình thấy cả thế giới thật nhiệm màu và đẹp đẽ. Rồi mình thấy mình đang hiện diện ngay phút giây này. Ngay cả việc thở cũng khiến mình tràn đầy lòng biết ơn. Những lúc viêm xoang mới biết khi thở được hạnh phúc thế nào.


Và cả thế giới bừng sáng lên trước mắt mình. Bầu trời thật đẹp, không khí thật đẹp, gió thật đẹp. Ngày hôm nay thật đẹp. Mình đang sống. Mình hạnh phúc biết bao. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hỏi như thế nào

Dạo này nhận được không ít câu hỏi làm mình hơi "bình mực", kiểu chị ơi cho em list phim, cho em link phụ đề phim chuẩn, chị ơi dịch giùm em câu này,... Nói chung mình sẵn sàng trả lời các câu hỏi, sẵn sàng giúp đỡ các bạn trẻ trong quá trình tự học. Nhưng vấn đề là cách hỏi như thế nào, vì những câu hỏi không có sự đầu tư làm tốn thời gian của cả hai bên. Trừ trường hợp bạn bè thân thiết hoặc gia đình mình, thì có quyền hỏi nhảm tám vu vơ với mình. Chứ tự dưng không quen biết mà nhào vào hỏi mấy câu như thế thì thực sự không phù hợp. Thử tưởng tượng mình đã nấu một bữa ăn rất hoành tráng và dọn tất cả các món lên bàn rồi, chỉ còn việc lấy đũa và ăn thôi, thế mà bạn ấy cũng bảo: chị ơi đũa đâu, lấy cho em. Đến chồng mình (ấy là trong trường hợp mình chịu lấy chồng) mà hỏi câu đó có khi còn bị phang vào mặt chứ đừng nói. Mấy lần ngồi café nói chuyện với nhỏ bạn chuyên về du lịch bụi, hai đứa cũng than thở về những câu hỏi/yêu cầu khiến bọn mình không hề muốn trả lời, kiểu như một số bạn hở tí là hỏi, đụng cái là yêu cầu, không tự tìm hiểu gì cả ấy.

Cách đặt câu hỏi là một kỹ năng phụ cần thiết trong con đường tự học, đặc biệt quan trọng trong thời đại ngày nay. Vì không như thời xưa người học trò phải trèo đèo lội suối tầm sư học đạo, thì bây giờ là thời ra ngõ gặp chuyên gia, ở đâu cũng gặp người giỏi hơn mình, chỉ cần click chuột là sẽ tìm ra những người tài năng trong các lĩnh vực mà ta tìm kiếm (có thể đưa ra hàng đống ví dụ mà sợ bảo mình PR nên là thôi). Và internet giúp cho việc tiếp cận những người như vậy dễ dàng hơn.

Tuy không phải là chuyên gia, nhưng mình nhận thấy rằng hầu hết những  người như vậy đều khá thông minh, có kỹ năng tốt, có kiến thức và khá nhiều bí kíp thành tài. Phần lớn trong số họ đều nhiệt tình thân thiện, sẵn lòng chia sẻ, giúp đỡ và giải đáp các vướng mắc. Vì họ thực lòng mong muốn người khác cũng được như họ, miễn là bạn không trở thành đối thủ và quay lại nói xấu họ. Nên nếu gặp khó khăn gì, thì việc tham khảo ý kiến của những người như thế thật sự hữu ích.

Tuy vậy, điều quan trọng là cách hỏi như thế nào để đem lại cho bạn những điều bạn muốn. Chủ đề của bài này sẽ là: "Làm thế nào để hỏi?". Bài này được mình viết lại dựa trên ý tưởng trong một bài blog của Josh Kaufman, một tác giả rất thú vị.

Đầu tiên, những câu hỏi thiếu kinh nghiệm sẽ là mẫu: “Chào anh chị, [gõ vào câu chuyện], em nên làm thế nào bây giờ?”, hoặc là mẫu: “Em đang định làm [A, B, C, D]. Anh chị thấy thế nào?” Những câu hỏi kiểu như vậy thường được gửi đi không có hồi đáp, bởi vì nó không đưa ra được bối cảnh chung hoặc cái nhìn toàn cảnh để cho ra lời khuyên đúng đắn, hoặc là nó bắt người trả lời phải quyết định thay, phải chịu trách nhiệm cho bạn và vô tình gây áp lực cho họ. Nên thông thường người ta chẳng buồn trả lời câu hỏi của bạn.

Có một số điều cần lưu ý để cho ra những câu hỏi tốt, và có được lời giải đáp hữu ích.

Thứ nhất, không phải bất kỳ người nào trông có vẻ tài giỏi cũng có thể trả lời vấn đề mà bạn đang quan tâm, họ có thể rất xuất sắc, nhưng họ không toàn diện và không phải là chuyên gia trong mọi lĩnh vực. Do vậy, để chắc chắn rằng họ là người mà chúng ta cần hỏi, một câu mở đầu tốt nên là: “Chào anh/chị, em đang tìm kiếm thông tin về lĩnh vực A, và em biết được anh/chị qua trang B nào đó. Em đang có một số vướng mắc và không biết anh/chị có phải là người phù hợp để hỏi về vấn đề này không?”. Những câu hỏi như thế này đưa ra thông tin về lĩnh vực mà bạn quan tâm, và giúp người được hỏi dễ dàng giúp đỡ bạn, hoặc chỉ cho bạn một người khác mà họ biết tốt hơn, và nó giúp tiết kiệm thời gian của cả hai bên.

Thứ hai, thông thường các chuyên gia sẽ không trả lời những câu hỏi vu vơ không liên quan gì đến lĩnh vực mà họ quan tâm, hoặc những câu hỏi quá đơn giản, hoặc những thông tin mà bạn có thể dễ dàng tìm thấy trên internet. Cho nên, hãy xác định bạn muốn biết rõ điều gì và đầu tư cho câu hỏi của bạn để có câu trả lời phù hợp.

Thứ ba, họ sẽ không hài lòng nếu thấy bạn không tìm hiểu trước về họ, và đưa ra các câu hỏi không phù hợp, hoặc trùng lặp với những thông tin mà họ đã chia sẻ trước đó. Để chứng tỏ rằng bạn đã nghiên cứu kỹ về những chia sẻ, quan niệm của họ, dạng câu hỏi như sau tốt hơn cho cả hai: “Dựa trên câu nói của anh chị về A ở B, có vẻ như C là đúng. Điều đó có chính xác không?”

Thứ tư, người ta sẽ không sẵn lòng giúp đỡ nếu bạn không cho thấy được sự nỗ lực, tự thân vận động trên quá trình tìm tòi đi lên của mình. Cho nên, hãy cho thấy rằng bạn đã nỗ lực để giải quyết vấn đề của mình trước khi hỏi, chứ không yêu cầu họ giải quyết vấn đề của riêng bạn, hoặc đòi hỏi họ phải dọn cả bàn tiệc lên và phục vụ bạn đến những điều nhỏ nhất. Do đó, hãy hỏi: “Em đang cố gắng làm A, và em đang gặp phải một số khó khăn Cho đến nay, em đã thử B và ra kết quả C, và D với kết quả E. Giờ em đang bị bí. Nhờ anh chị gợi ý giúp em”.

Thứ năm, họ rất không thích khi bị yêu cầu phải lựa chọn, quyết định cái gì đó thay cho người khác, nó khiến họ có cảm giác phải chịu trách nhiệm. Cho nên, câu hỏi hay khi cần một lời khuyên là: “Em đang làm A. Ưu tiên của em là B, C và D. Em đang cân nhắc về E, nhưng em không chắc nó là lựa chọn tốt nhất. Nếu anh chị có thời gian, em sẽ rất cảm ơn nếu anh chị cho em vài lời khuyên về điều này”.

Khi nhờ người khác giúp đỡ, tư vấn cho bạn cái gì đó, hãy nói thật chính xác về những gì bạn đang làm, những gì bạn đang hướng đến, ưu tiên của bạn. Người được hỏi không thể đọc được những suy nghĩ trong đầu bạn hoặc những gì quan trọng đối với bạn đâu. Hãy làm rõ rằng bạn đang hỏi lời khuyên hoặc góc nhìn của người trả lời, chứ không phải yêu cầu họ quyết định thay bạn.


Cuối cùng, vì bạn đang yêu cầu sự giúp đỡ, nên hãy lịch sự nhất có thể.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ngày này

Khoảng ngày này hai năm về trước, mình đột ngột tỉnh dậy lúc ba giờ sáng, trằn trọc nghĩ: mình sẽ làm gì với cuộc đời mình, và quằn quại trong tuyệt vọng.

Khoảng ngày này một năm về trước, mình thức đến ba giờ sáng, tim đau nhói và mặt đầy nước mắt vì những tin nhắn lời lẽ hăm dọa và làm mình tổn thương của những người xa lạ trên mạng vì bài mình viết về Huyền Chíp.

Ngày này năm nay, mình thức dậy lúc ba giờ sáng, bật đèn, đọc và viết, và đang trên đường thực hiện giấc mơ của mình. 

Dĩ nhiên, cuộc sống hiện tại của mình vẫn có những cái không như mình mong muốn. Ví dụ như ngày hôm qua mình ngồi coi mấy tập How I met your mother liền và không đọc hết số trang tài liệu như đã định ra. Hay ngày hôm nay mình đang lo sợ đến chết là nếu không viết 1,000 từ mỗi ngày thì mình sẽ đánh mất khả năng viết (vì vậy nên mình mới đang gõ những dòng này). Hay là bụng mình vẫn chưa nhỏ bằng mấy thiên thần trong Victoria Secret để diện bộ bikini thật hoàn hảo trong ngày sinh nhật. Hay mình vẫn chưa tư vấn và sửa CV cho các bạn sinh viên nhiều như số lượng mình mong muốn. Hay mình vẫn chưa trở lại thói quen ghi chú các khoản chi tiêu. Và vạn tỉ thứ khác.

Nhưng mà mình đã khác. Thật sự đấy. Trong vòng hơn một năm, mình đã thay đổi một cách đáng ngạc nhiên. Những giấc mơ xa vời trước kia giờ đang trong tầm với (cần phải với nhiều hơn một tí). Những điều mình từng cầu nguyện giờ đang từng bước thành sự thật. Và mình khỏe mạnh hơn, thành công hơn, hạnh phúc hơn. 

Nhờ cái gì vậy? Nhờ đọc, viết, và yoga.

Thực ra mình muốn chửi rủa bản thân kia, vì ngày hôm qua đáng lý ra  mình phải viết thêm 1,000 từ cho những phần viết còn dang dở, còn ngày hôm nay mình phải hoàn thành nghiên cứu hết tài liệu về Philppines và viết 3,000 từ về đất nước đó. Nhưng mình vẫn chưa xong. Nhưng mà kệ xác nó. Mình đã đi một bước dài, và mình nên ăn mừng về điều đó. Hãy mua một miếng bánh tart trái cây và thưởng thức. Sau đó lại ủn mông mình để tiếp tục tiến về phía trước.

Những điều cần lưu ý:

- Hít thở đều, luyện tập thói quen "hạnh phúc chuyên cần", không đánh mất sự mãn nguyện và hạnh phúc trên đường đi tới.
- Giữ vững tình yêu và niềm tin vào những điều mình làm, đừng vì những khó khăn nhỏ hay các việc lặt vặt làm mất đi niềm yêu thích của mình.
- Vận 200% năng lực và đam mê để hoàn thành mục tiêu.


Onward Rosie.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bí kíp tự học tiếng Anh

Hôm trước viết một bài bảo rằng nghèo hay dở là do lười cả thôi, vì các công cụ, kiến thức, thông tin bây giờ đều có sẵn trên mạng. Mình sẽ minh họa bằng một việc đơn giản nhé: học tiếng Anh.

Có một số bạn gửi tin nhắn hỏi mình các học tiếng Anh sao cho hiệu quả, mặc dù chưa đọc các bài viết bằng tiếng Anh của mình bao giờ (nếu đọc rồi chắc hông hỏi nữa đâu, hihi). Nhưng dù sao mình cũng rất cảm động vì sự tin tưởng ấy, nên để cảm ơn, mình sẽ tổng hợp lại các bí quyết tự học tiếng Anh của mình, cũng một phần để chứng minh cho quan điểm là muốn giỏi cái gì thì chỉ cần cố gắng là được. Tính mình vốn keo kiệt nên ít chia cho bí kíp, nói gì chứ share tùm lum thì đâu còn là bí kíp nữa. Nhưng mà thôi, vì một thế hệ trẻ Việt Nam ưu tú nên hy sinh một chút cũng không sao (haha quá bịnh).

Phải thành thật ngay từ đầu là những bí quyết này không phải tất cả do mình tự nghĩ ra, mà là tổng hợp từ nhiều nguồn, một phần từ các trang web chuyên luyện thi Toefl và Ielts, một phần từ blog của chị Hằng nước mắm Thuyền Nan, còn lại là kinh nghiệm rút ra trong quá trình tự học (con nhà nghèo phải chịu khó thôi). Bảo đảm với bạn, nếu bạn áp dụng các phương pháp này thường xuyên thì chắc chắn trình độ tiếng Anh của bạn sẽ được như ước nguyện (bắt chước quảng cáo của mấy sách self -help). Lúc đó nhớ báo tin cho mình vui chung ha.

Giờ chính thức sang phần nghiêm túc. Khi học tiếng Anh, điều đầu tiên cần xác định là học để làm gì, và mức độ nào là đạt yêu cầu để làm mốc phấn đấu. Ví dụ học để giao tiếp lưu loát với người nước ngoài, mục đích là để làm việc trong các công ty nước ngoài nâng cao thu nhập, hoặc đơn giản là chỉ để giao lưu kết bạn cho vui, chém gió thoải mái mà không sợ hãi. Hoặc ở mức độ cao hơn, luyện tiếng Anh để thi lấy bằng Toeic, Toefl, Ielts, để đi du học, thì cũng phải xác định số điểm mà mình muốn đạt được để lấy đó làm mục tiêu. Nhưng để luyện thi điểm cao thì trước hết kiến thức nền của mình phải vững cái đã. Cho nên nền tảng là quan trọng.

Về phần nền tảng, thì học tiếng Anh cũng như bất kỳ ngôn ngữ nào khác đều bao gồm bốn phần: nghe, nói, đọc, viết. Quan sát một đứa trẻ khi học ngôn ngữ mẹ đẻ của nó, thì đầu tiên nó nghe người lớn nói trước, rồi nó mới lặp lại những từ ngữ nghe được. Những từ ngữ đó được sử dụng thường xuyên thì biến thành từ vựng của đứa trẻ đó. Nên một đứa trẻ nói năng lưu loát thông minh hay chửi tục nói bậy thì cũng từ môi trường của nó mà ra thôi. Sau đó đến tuổi tới trường, đứa trẻ bắt đầu học đọc, rồi sau đó mới học viết. Cho nên tụi trẻ con cũng học theo tiến trình nghe, nói, đọc viết mà thôi.

Từ những quan sát trên, ta áp dụng cho việc học tiếng Anh của mình.

1/ Nghe:

Trước tiên là phải luyện nghe trước, phải nghe cho vững thì nói mới đúng được. Nhất là những bạn muốn phát triển kỹ năng giao tiếp bằng tiếng Anh, nếu không nghe tốt làm sao nói được lưu loát. Nên, first and foremost, nghe nghe nghe. Vậy luyện nghe như thế nào?

- Bạn có thích xem phim không? Nếu có thì đó là lợi thế lớn trong việc học tiếng Anh. Bạn hãy xem phim thường xuyên, nhưng nhớ xem phụ đề tiếng Anh nhé. Nhưng học tiếng Anh lúc xem phim thì hơn mắc công chút. Cách triệt để nhất là vừa xem vừa để một tấm bìa nhỏ che phần phụ đề phía dưới, ta vừa xem vừa nghe diễn viên nói, từ nào nghe không ra thì pause lại, coi phần phụ đề xem nó là từ gì, rồi nhẩm lại cách phát âm như diễn viên trong phim. Cách khác đỡ cực hơn là cứ vừa xem vừa liếc phụ đề, chỉ dừng lại để dịch những từ không hiểu thôi. Nhưng từ nào mình nghe không ra thì đều phải phát âm lại theo cách nói trên phim. Xem phim riết một thời gian thì bạn sẽ nhận ra là có rất nhiều từ đơn giản mà hồi giờ mình phát âm sai. Bởi vậy mình nói gì bọn nước ngoài nó đực mặt ra không hiểu gì cũng đúng. Cách học này cũng là một kiểu như trẻ em học nói vậy. Nhỏ Vy em mình nhờ xem phim Mỹ và luyện phát âm nhiều mà nó phát âm chuẩn hơn khối bạn học Ngoại Thương ra, thậm chí còn có mấy khách hàng người Mỹ khen nó nói giọng y chang giọng Texas, mặc dù em nó vừa tốt nghiệp đại học Hoa Sen thôi.

Lưu ý, xem phim quá nhiều sẽ phát sinh tác dụng phụ, đó là bị "lậm", nói dễ hiểu hơn là xa rời thực tế, đang ở Việt Nam mà tưởng đang ở Mỹ :)

- Level cao hơn coi phim một chút, là các bài trong Ted Talk. Trang này là tập hợp các bài thuyết trình của các chuyên gia trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, coi mấy clip ở đây vừa luyện kỹ năng tiếng Anh, vừa có thêm kiến thức và thông tin, lại được truyền cảm hứng nữa, thiệt là nhất cử tam tứ tiện. Cách nghe thì cũng như nghe khi xem phim. Trong phim từ vựng thường đơn giản, còn các bài nói trong Ted Talk ngôn ngữ thường formal hơn.

- Ngoài trang Ted Talk thì có thể xem các clip của Discovery Channel hoặc National Geographic trên Youtube. Cách luyện nghe và nói cũng y chang vậy. Mỗi trang này có một kiểu từ vựng khác nhau nên càng nghe nhiều kênh thì từ vựng của mình càng phong phú.

- Một cách luyện nghe khác mà mình cực thích, làm được tức là kỹ năng nghe cũng kha khá rồi. Đó là lên mạng download podcast của các chương trình khác nhau trong ba kênh tin tức nổi tiếng thế giới: BBC của Anh, CNN của Mỹ, và ABC News của Úc. Down xong bỏ tất cả trong điện thoại rồi nghe khi nào rảnh rỗi, hoặc tận dụng lúc lái xe đi làm. Sáng một podcast, chiều một podcast, cứ thế đều đều. Chẳng mấy chốc ta sẽ nhanh chóng làm quen với ngữ điệu tiếng Anh của ba quốc gia trên, và có thể luyện giọng của mình theo kiểu nào mình thích nhất.

Cách này cũng có tác dụng phụ: nhanh bị nặng tai. Có cách nào nghe tai phone hoài mà không bị suy giảm chức năng nghe thì thiệt là tốt.

2/ Nói:

Nghe vững thì nói mới chuẩn, nhưng luyện từ thôi chưa đủ, để nói vừa nhanh vừa chuẩn và ngữ pháp chính xác thì phải luyện phản xạ khi nói. Cái này cũng không có cách nào khác để phát triển ngoài thực hành.

- Luyện phát âm từng từ thì có đề cập trong phần nghe rồi. Còn muốn chú trọng kỹ năng nói lưu loát thì bạn có thể dùng ba trang đã nêu là Ted Talk, Discovery Channel và National Geographic, vừa nghe vừa nói theo với ngữ điệu lên xuống y chang diễn giả hay người thuật chuyện, cố gắng bắt kịp tốc độ của họ. Dần dần giọng mình cũng sẽ lên xuống cũng du dương y chang. Nhưng mới bắt đầu thì bạn nhớ chọn mấy bài nói ngăn ngắn thôi, kẻo chọn mấy bài dài thì mau đuối nên dễ nản lắm.

- Tham gia mấy diễn đàn luyện nói tiếng Anh qua mạng, liên hệ với các thành viên rồi chat voice qua Skype với các bạn đó. Điển hình là có trang học tiếng Anh của BBC, trang http://www.speak-english-today.com/, hoặc trang http://www.todays-talking-topics.com/. Các trang mạng này thì hầu hết không có người bản xứ Anh, Mỹ, Úc nói giọng chuẩn đâu, tụi nó hơi đâu mà làm mấy cái này. Chủ yếu là sinh viên người đi làm ở các quốc gia đang phát triển, muốn nâng cao trình độ tiếng Anh để du học hoặc hội nhập quốc tế. Thông thường là dân các nước như Pakistan, Bangladesh, Trung Quốc, Jordan, Ai Cập, Angola... Thực sự mà nói thì mình đâu phải lúc nào cũng nói chuyện với bọn Anh Mỹ Úc đâu, đa phần học hành làm ăn kinh doanh thì giao thiệp liên lạc với bọn châu Á quanh vùng hoặc có khi cả Trung Đông và châu Phi, Nên nói chuyện với các bạn này, cùng không phải là dân tiếng Anh chuẩn nên vừa nói vừa sửa cho nhau đỡ ngượng, với lại nhân tiện lại biết thêm về văn hóa các đất nước xa xôi mà mình ít có cơ hội tiếp xúc, hiểu thêm nhiều về các tôn giáo xa lạ như Hồi giáo, Ấn giáo,... mà những kiến thức đó thì mình lại không được học nhiều ở trường. Sau này mớ vốn kiến thức đó cũng có lợi cho mình trên đường hội nhập giao thương với bạn bè quốc tế, tiện cả đôi đường.

Thành viên các diễn đàn này thì hên xui, đa phần thấy trong BBC là tử tế đàng hoàng, còn các trang khác thì người muốn luyện tiếng Anh đơn thuần cũng nhiều mà mấy cha dê xồm muốn tán tỉnh chat sex hoặc đòi xem webcam bậy bạ cũng không phải là không có. Nói chung phải tỉnh táo và cảnh giác, chọn bạn mà chơi. Kể chuyện lại nhớ hồi trước mình hay nói chuyện với một anh người Ai Cập cực kỳ nhiệt tình và dễ thương, ảnh ngồi mấy tiếng liền giải thích cho mình hiểu cái hay của đạo Hồi và hướng dẫn cách cầu nguyện, rồi còn chỉ cho mình các thuật lãnh đạo và quản lý con người vì ảnh làm quản lý của một nhà máy. Tiếc là sau khi anh chàng cưới vợ xong thì bị mất liên lạc vì ảnh bảo vợ ảnh rất hay ghen, nên ảnh hạn chế tiếp xúc với tất cả các cô gái và đóng luôn tài khoản Facebook.

- Đăng ký host mấy bạn đi du lịch bụi ở các trang như Couchsurfing hay Hospitality Club cũng là một cách để tạo thêm cơ hội tiếp xúc và nói tiếng Anh, mặc dù không được thường xuyên.

- Kéo một đứa nào đó đang muốn luyện nói tiếng Anh giống mình, giao kèo là từ rày về sau gặp nhau sẽ chỉ nói chuyện bằng tiếng Anh thôi, ai cười mặc kệ. Cái này mới đầu thấy hơi "dị dị" mà sau thành quen, mấy bạn trong nhóm yoga với mình toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Nếu có người quen nào mà tiếng Anh giỏi hơn mình nhiều mà lại chịu khó nghe mình nói và sửa cho mình thì càng tuyệt.

- Lựa chọn một chủ đề mình thích, phân tích và diễn giải nó bằng tiếng Anh. Có thể chọn chủ đề từ dễ đến khó theo khả năng và sở thích của mình, ví dụ như bạn thích quà gì cho ngày sinh nhật, cho đến ISIS là gì hay tàu du hành vũ trụ được vận hành như thế nào. Thu âm lại các bài nói, nghe lại xem có chỗ nào chưa hay và chú ý sửa lại sao cho thấy vừa ý nhất.

3/ Đọc:

- Đọc hầu hết mọi thứ bằng tiếng Anh, mọi lúc mọi nơi, báo tiếng Anh, tài liệu tiếng Anh, sách tiếng Anh. Nếu bạn thích đọc sách thì cố gắng tìm sách giấy hoặc ebook bằng tiếng Anh, kiên quyết không đọc tiếng Việt nếu có bản tiếng Anh. Dĩ nhiên mới đầu đọc thì sẽ chậm và nản, nhưng kiên trì đọc hằng ngày dần dần rồi cũng quen và tốc độ sẽ tăng dần. Ngày đầu tiên đọc nửa trang và tra từ điển miết là nản rồi, cố gắng ngày hôm sau đọc hết một trang, hôm sau nữa hai trang, dần dần một ngày đọc lên 10 trang hay 20 trang là coi như tạm được. Sau khi đọc một thời gian ta sẽ thấy cách dùng từ của mình linh hoạt hơn, văn phong thoải mái và trơn tru hơn, và dễ dàng phát hiện ra những lỗi dùng từ sai vì nhìn sẽ thấy trái trái.

- Từ vựng, từ vựng. Một điều quan trọng là khi luyện nghe và đọc, thấy những từ nào mới mà mình thấy thích thú và có khả năng sử dụng sau này, thì lập tức ghi lại vào sổ tay hoặc note điện tử, nhớ ghi theo chủ đề. Rồi tra từ điển để biết ý nghĩa và cách dùng từ đó. Đến cuối ngày hoặc đầu ngày hôm sau ôn lại từ  mới. Một thời gian sau lại lật qua để ôn lại, nhằm mục đích biến từ mới thành từ của mình. Một ngày học mười từ, mười ngày có trăm từ. Nhờ đó mà từ vựng của mình sẽ tăng lên theo thời gian.

- Sách tiếng Anh: sách ngoại văn tại Việt Nam khá hiếm. Sau một thời gian tìm kiếm, mình tìm ra một vài nguồn cung cấp sách tiếng Anh khá ổn. Sách giấy thì có ở nhà sách Xuân Thu trên đường Trần Hưng Đạo (Q. 1 - Sài Gòn), giá cũng mềm, nhưng ít sách mới xuất bản. Hoặc là rình mua sách cũ theo đợt của anh Cảo Thơm, nhiều sách hay mà giá lại rẻ nữa.

- Sách ebook: mình hay download từ trang Ebook For Experts của em Phạm Minh Tuấn, nhiều sách tha hồ đọc thoải mái, chủ đề cơ bản là business và phát triển bản thân. Còn một nguồn cực kỳ bí mật mà mình cực thích (ôi bí kíp của tôi) là trang Open Library. Đăng ký mượn rồi vào đọc online, một số sách hiếm kiếm hoài ebook trên mạng không có nhưng tìm trong trang này là có hết.

4/ Viết.

Muốn viết tốt thì luyện viết thôi.

- Cách đơn giản để bắt đầu viết và để luyện từ là tiếp tục dùng ba cái trang dùng để luyện nghe ở trên đầu bài và bật lên, vừa nghe vừa chép lại, hoặc tăng tốc hơn thì nghe liên tục và tóm tắt lại các ý chính (cách này rất tốt để luyện thi Toefl hay Ielts). Sau đó so sánh bản chép của mình với transcript xem mình bị thiếu ý hay viết sai từ nào không.

- Viết blog. Phương pháp luyện viết tiếng Anh khác của mình là lập ra một blog bằng tiếng Anh để viết bất kỳ cái gì mình thích, mà thường là review việc tự học và dặn dò rèn luyện bản thân. Mà viết blog dù tiếng Việt hay tiếng Anh cũng đều có những cái lợi riêng của nó. Nó giúp tăng cường khả năng diễn đạt và làm phong phú đời sống tinh thần. Mình đang ráng giữ phong độ 1 ngày viết 1000 từ, viết được thấy khỏe. Khi viết, cố gắng áp dụng những từ vựng mình đã học từ quá trình nghe và đọc.

Xong phần cơ bản rồi, nếu muốn luyện thi thì phải tập trung giải đề thôi, down tài liệu hoặc ra tiệm mua sách model test của Toefl hoặc Ielts về luyện. Hoặc chỉ cần tra trên mạng: bí quyết luyện Ielts 8.0 hoặc Toefl iBT 100 là thôi chứ tài liệu nhiều vô thiên lủng, học đến chết thì thôi. Nhưng mà bạn đừng hỏi mình được mấy chấm nha. Mình lý thuyết thì giỏi lắm, còn thực hành thì, hihi.


"Ôi trời sao nhiều dữ, thời gian đâu mà học cho hết?", hay nghe than cái này lắm nè. Nói thật nhé, không có thời gian chỉ là một câu biện hộ cũ rích. Nếu bạn bảo rằng bạn muốn học tiếng Anh nhưng không có thời gian, thì bạn nghĩ thế nào nếu mình nói rằng bí quyết cuối cùng mình chưa nói là thức dậy lúc 4h sáng để học? Cho nên mọi thứ đều có thể hết đó, quan trọng là ta có thực sự muốn làm điều đó hay không. Chắc bạn sẽ hỏi tiếp rằng: "Tôi muốn học tốt tiếng Anh, muốn trở nên xuất sắc và thông tuệ, nhưng làm sao để thắng được tính lười biếng, vượt qua được sức ỳ của mình đây?". Haha, that's a good question. Để bài sau nói tiếp.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Từ thiện

Một ngày, trong lúc hai chị em đang ăn cơm trưa (nhân tiện, những buổi cơm gia đình thực sự là một phần rất quan trọng của cuộc sống), mình và em mình cùng nói chuyện về ăn xin. Em mình rất thường cho tiền những người ăn xin. Bạn bè quanh mình nhiều người cũng vậy. Cá nhân mình thấy những ai cho tiền ăn xin thường là những người tốt bụng và giàu lòng hảo tâm. Thú thực là mình không bao giờ cho ăn xin tiền, trừ trường hợp người đi cùng mình muốn cho mà không có tiền lẻ. Bản thân mình chẳng bao giờ tự nhận mình là người tốt. Mình cũng không hề cảm thấy mình tốt đẹp thêm tí nào nếu cho ăn xin thêm tiền, nên mình không có nhu cầu làm việc đó.

Xét về cơ bản, mình cho rằng việc cho tiền người ăn xin không hề giúp ích được gì cho cả họ lẫn mình. Dù có cho vài trăm nghìn hay cả triệu, thì số tiền sẽ về đâu? Bỏ thêm cho bữa tối sang trọng của những người ăn xin vốn kiếm được rất khá. Vào tay những ông cha bà mẹ say xỉn rượu chè, những người họ hàng biếng nhác. Hoặc tệ hơn là lèn chặt túi những kẻ chăn dắt ăn xin tàn ác và nhẫn tâm. Và ngày hôm sau, những đứa trẻ, những người già lại ra đường ăn xin như cũ. Mình cũng không tham gia các hoạt động từ thiện kiểu như tặng quà cho người nghèo. Không ít các câu lạc bộ, nhóm hội từ thiện như vậy tham gia chương trình một buổi sáng, phát quà xong là ra quán ăn nhậu và karaoke đến tận sớm hôm sau. Ở quê mình, một nhà hảo tâm gửi cho má mình một số phần quà nhờ phát cho các hộ nghèo trong vùng. Các gia đình nông dân gần đó liền chen nhau chạy tới, nói cho tui cho tui. Còn những người phụ nữ hàng xóm than phiền: nhà tui nghèo mà sao không cho, toàn cho ai đâu không. Mà bạn biết những người nghèo đó hàng ngày họ làm gì không? Họ ngồi cắn hạt dưa và ngồi lê đôi mách với các bà hàng xóm khác. 

Quan niệm của mình trong chuyện này là, cho cần câu chứ không phải con cá. Dĩ nhiên người nghèo cần cả hai thứ, con cá để sống qua ngày hôm nay, và cần câu để kiếm sống cho ngày mai. Con cá là ngắn hạn, cần câu là dài hạn. Không thể trọng cái này mà quên cái kia. Mà từ thiện hiện tại ở Việt Nam thường chỉ nhắm vào con cá. Chuyện của Hào Anh mới đây là một ví dụ. Một cậu bé nghèo khó thất học và khốn khổ, không được ai dạy dỗ giáo dục cho đàng hoàng, bỗng dưng được cho một đống tiền. Rồi cậu lớn lên, đỡ nghèo hơn, nhưng vẫn thất học và khốn khổ như thế. Cách cư xử của cậu không được lòng các nhà hảo tâm, người ta mong cậu sống tốt. Nhưng hãy nghĩ lại xem, chúng ta có thể mong chờ gì ở một cậu bé như thế? Tiền có thể giải quyết được ngay lập tức nhiều vấn đề. Nhưng có nhiều vấn đề khác tiền không phải là giải pháp. Hào Anh cần được giáo dục một cách bài bản. Nhưng cho tiền thì dễ, đào tạo định hướng lại là một chuyện khác.

Gần đây, mình đọc bài phỏng vấn một nhà từ thiện người Ba Lan, và nó giải thích một cách rõ ràng và triệt để những suy nghĩ của mình trong vấn đề này, Hơn cả thế, nó đưa ra cái nhìn sâu sắc về bản chất của hoạt động tình nguyện. Link của nó ở đây: http://tuoitre.vn/tin/tuoi-tre-cuoi-tuan/20140828/ban-co-phai-la-mot-nguoi-tot/638728.html

Bài phỏng vấn đề cập tới một trường hợp tương tự như Hào Anh, Một cô gái bị mất nhà cửa vì lụt lội được các tổ chức từ thiện gửi tiền cứu trợ, cô này liền đem số tiền đó đi mua một chiếc xe hơi thật oách và chu du khắp cả nước, còn con cô ấy thì gửi cho người chị nuôi. Chuyện đó là hoàn toàn có thể hiểu được. Tưởng tượng một người cần 1,000 để bơi tiếp bằng sức lực của mình, bỗng dưng lại nhận được 100,000, dĩ nhiên anh ta sẽ ngừng bơi. Và không có ai biết rõ số tiền được tài trợ chính xác sẽ được sử dụng như thế nào. Bà Janina, người được phỏng vấn, đưa ra một giải pháp cụ thể cho những trường hợp như vậy: "chuyển tiền cho một tổ chức từ thiện địa phương, một định chế có tài khoản ngân hàng và có thể giám sát điều đó. Họ sẽ giúp ở mức vừa đủ và số tiền thừa để dành cho những người khác". 

Bài báo cũng đưa ra một trường hợp khác, một người đàn ông Mỹ đi du lịch Ấn Độ. Ông gặp một cô bé xinh xắn ở một khu ổ chuột, và cô bé dẫn ông về thăm gia đình của mình. Như lẽ thường xảy ra, gia đình này rất nghèo khó. Họ không xin tiền, nhưng có bày tỏ mong ước có một chiếc xe bò để kinh doanh với quầy hàng của họ. Người đàn ông muốn giúp đỡ, và quyết định mua cho họ chiếc xe bò. Ông không biết rằng gia đình nọ đã thông đồng trước với người bán bò, và ngay sau khi ông rời đi, gia đình đó đã bán lại chiếc xe bò cho người bán. Jannina nhận định rằng ông đã làm đúng theo khuôn mẫu, cho chiếc cần chứ không phải con cá. Nhưng vấn đề ở đây là ông đã bị xúc động trước cái nghèo mà không xác minh trước trường hợp này, hỏi thăm hàng xóm, các tổ chức địa phương, kiểm tra xem họ có phải thực sự đang cần giúp đỡ. Bà nói rằng, sự xúc động, thương cảm và hảo tâm không giúp được gì nhiều trong công việc từ thiện, thậm chí còn bất lợi. Để làm từ thiện tử tế và chuyên nghiệp, người ta cần tỉnh táo.

Trở lại câu hỏi: có nên cho tiền những người ăn xin không, Jannina đưa ra câu trả lời dứt khoát: Không. Bà nhấn mạnh một cách thực tế và phũ phàng: "Ném ra một đồng xu chỉ giúp anh vỗ về được chút lương tâm của mình: ồ, tôi đã làm được việc gì đó, tôi đã không thờ ơ. Anh mua sự yên ổn cho lương tâm của mình với giá quá rẻ mạt. Thay vào đó, hãy để cho lương tâm của anh đau khổ và rốt cuộc nó sẽ ra lệnh cho anh làm một điều gì đó nghiêm túc". Nếu thực sự muốn giúp một đứa trẻ ăn xin, hãy hỏi nó: em từ đâu đến, gia đình của em đâu, sao em lại đứng ngoài đường, hãy tìm hiểu hoàn cảnh của nó. Sau đó tra trên mạng các cụm từ như "cứu trợ trẻ em" hoặc "nhà tế bần" và gọi điện tới hỏi họ xem có giúp được trường hợp như vậy không. Vài ngày sau gọi lại, nếu họ đã xác minh được tình trạng đứa trẻ và gia đình của nó và có thể giúp đỡ, thì đó mới là lúc rút ví ra và tài trợ. Chứ vài đồng xu chẳng giúp cho đứa trẻ điều gì. 


Đó, làm việc tốt không phải dễ. Mình thích kiểu từ thiện như ở lớp yoga của mình, nghiêm túc và lâu dài, hướng về giáo dục và nâng cao sức khỏe. Mình cũng hướng tới các hoạt động giáo dục, như dạy tiếng Anh miễn phí, sửa CV miễn phí cho các bạn sinh viên mới ra trường. Sau này nếu có điều kiện, mình sẽ làm như anh chị dạy yoga. Đã có nhiều người cho con cá, mình muốn cho cái cần và cách câu. Nhưng nói thật nhé, thời buổi bây giờ, tri thức, thông tin và các công cụ để phát triển cá nhân đều thừa mứa. Nên trừ các trường hợp đặc biệt, còn lại thì nghèo, hay là dở, hay dốt, chủ yếu là vì lười thôi.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Không biết đặt tựa gì

Dạo này mình có việc cần phải đọc rất nhiều tài liệu về lịch sử. Cũng may, nhờ những lần luyện tập qua các tác phẩm như Guns, Germs and Steel hay From dawn to decadence của Jared Diamond mà việc đọc sử của mình hiện giờ cũng khá nhanh. Cũng từ các quyển sách trên mà mình phát hiện ra rằng lịch sử thực sự thú vị hơn mình tưởng. Học sinh Việt Nam không thích lịch sử là do cách dạy, chứ nếu biết cách thì những câu chuyện kể lịch sử luôn có nét hấp dẫn riêng của chúng. Nếu ta muốn giải thích vị thế, chỗ đứng hiện tại của một dân tộc, một đất nước, thì tìm về cội nguồn lịch sử là một cách cực kỳ hữu dụng. Nhưng như học giả Nguyễn Duy Cần có cảnh báo, ta không thể dùng lịch sử để tiên đoán tương lai. Nói chung cái gì cũng chỉ có tác dụng trong những mặt nhất định, đừng quá lạm dụng bất kỳ cái gì.

Đọc sử một hồi, mình nhận ra một sự thật rằng lịch sử của một quốc gia phụ thuộc rất nhiều vào chính trị của quốc gia đó. Dĩ nhiên chuyện đó không phải là một phát hiện gì mới mẻ. Giống như không ít người trẻ khác, mình có thái độ khá hững hờ đối với chính trị. Mình chỉ thích lịch sử, văn hóa và các dân tộc thôi, mình rất chán tìm hiểu về các đảng phái, bầu cử, tư pháp lập pháp, thượng viện hạ viện và những chuyện tương tự như thế. Nhưng mà nhiều người lớn tuổi không như vậy. Khá nhiều anh chị mình quen biết quan tâm sâu sắc đến chính trị, lúc nào cũng thấy họ nói về nó, giống như bị ám ảnh vậy. Hình như càng già đi người ta càng quan tâm nhiều hơn đến chính trị thì phải. Đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp những người dân bất mãn với tình hình chính trị ở đất nước họ. Chỉ cần dạo Facebook là thấy thái độ tiêu cực của nhiều người Việt về vấn đề này, dù ám chỉ hay công khai, đặc biệt là nam giới. Một số người Việt từng sinh sống ở các quốc gia phát triển ca ngợi tình hình dân chủ ở Mỹ, Úc, hay Nhật chứ bản thân người bản xứ thì họ cũng chửi um lên chế độ chính trị và các chính trị gia xứ họ. Ông thầy tiếng Anh người Mỹ của mình hồi đó suốt ngày bảo tổng thống Bush ngu như bò, thời học ở Yale Bush bia rượu gái gú tùm lum, rồi còn nói cho một con khỉ lên ngồi ghế tổng thống thì chắc nó còn điều hành tốt hơn ổng. Anh dạy yoga thì hồi lâu hỏi mình biết tin Tony Abbott mới lên nắm chức Thủ tướng Úc chưa, rồi ảnh lắc đầu nói Tony chỉ là bullshit. Thật là buồn cười.

Mình thấy ở đâu cũng có ưu nhược điểm riêng của nơi đó. Chính quyền nào cũng tồi tệ, mặc dù có một vài chính phủ đỡ tệ hơn những chính phủ khác, câu này không phải của mình. Bộ máy chính quyền chỉ là công cụ cai trị của giai cấp cầm quyền nhằm phục vụ lợi ích của giai cấp đó, câu này cũng không phải của mình nốt, (tác hại của đọc nhiều là đôi khi không nhớ rõ mình đã đọc cái đó ở đâu). Ngay cả Mỹ, quốc gia được cho là tự do dân chủ nhất thế giới cũng có những mặt trái, ở Bay trong tổ chim cúc cu, ta dễ thấy cái cách mà Liên hiệp đối xử với người da đỏ như thế nào trên chính mảnh đất tổ tiên của họ để lại, thấy cái cách Liên hiệp làm với tự do, với cá tính riêng của con người. Nói chung, về vấn đề này, John Steinbeck đã đút kết lại một cách rõ ràng và gãy gọn tất cả những gì mình nghĩ: "Từ kinh nghiệm lâu năm, tôi phát hiện rằng mình ngưỡng mộ tất cả các dân tộc và căm ghét tất cả các chính phủ".

Có một lần sau khi đi bơi cả nhóm bọn mình ngồi chơi ở cà phê bệt. Câu chuyện đưa đẩy không rõ thế nào lại nhảy qua chuyện chính trị. Hai anh chàng trong nhóm, một là nhân viên lãnh sự quán Tây Ban Nha tại Tp. HCM, một là người Mỹ dạy tiếng Anh ở Sài Gòn, ngồi cãi nhau đỏ mặt tía tai xung quanh mấy chuyện quốc gia chính trị, một số người trong nhóm cũng đưa ra ý kiến, ầm ĩ cả lên. Chỉ có bên cạnh mình, một anh chàng người Armenia đang ghé chơi Sài Gòn trong hành trình vòng quanh thế giới là ngồi nhấm trà trong yên lặng. Mình quan sát, thấy anh nhìn mọi người, rồi nở một nụ cười thật rộng mở, lại hàm chứa vẻ khoan dung. Lát sau, mình hỏi sao lúc nãy không thấy mày nói gì, đàn ông tụi mày thường máu lửa mấy chuyện như vậy lắm mà. Anh chàng bảo: "ờ, không phải là tao không biết gì về những chuyện mà tụi nó đang nói, hay không hiểu cái gì đang diễn ra giữa các quốc gia trên thế giới, tao đơn giản là không dành sự quan tâm của mình vào những chuyện tranh cãi không có hồi kết như vậy. Tao đi Úc, làm kiểm lâm ở rừng quốc gia, coi rùa đẻ trứng, mày có biết tụi rùa con nhìn tuyệt như thế nào không? Tao đi New Zealand, làm việc trong một trang trại cherry, coi cái máy thu hoạch cherry và những phát triển trong nông nghiệp của họ. Tao đi châu Phi, và thấy rất nhiều người phải qua đời vì bệnh sốt rét, cái bệnh mình tưởng là đã được triệt tiêu lâu lắm rồi đúng không. Tao dành thời gian và suy nghĩ của mình cho những việc kiểu kiểu vậy, dạy tiếng Anh cho bọn trẻ con ở những nơi tao qua, bảo vệ môi trường và tuyên truyền những cách sống xanh sạch và tiết kiệm, tham gia các dự án phi lợi nhuận về văn hóa và cộng đồng. Tao chọn quan tâm đến những gì tao có thể làm để đóng góp tích cực và tạo ra thay đổi, tao không để năng lượng của mình bị cạn kiệt vì những điều tiêu cực mà tao không thể gây ảnh hưởng". Hihi, em thích anh rồi đó.


Những người lữ hành hình như thường ít quan tâm đến chính trị. Họ cũng là những người dành cho những cái như là chủ nghĩa dân tộc, tôn giáo cực đoan hay đảng phái này nọ ít sự quan tâm nhất. Có thể gọi đó là sự vô trách nhiệm không, mình không rõ. Nhưng những người lữ hành thực chất cực ít gắn mình vào những thứ cố định, những thứ thường được cho là cội rễ định hình nên một con người. Họ ít đánh giá người khác dựa trên quốc tịch của người đó, ít quan tâm liệu người đối diện theo phía dân chủ hay cộng hòa, theo đạo thiên chúa hay đạo phật. Họ ít định kiến hơn (mình nói rằng ít chứ không phải là không), nhiều yêu thương hơn. Họ thường xem họ và những người xung quanh là những linh hồn tự do, gắn kết với nhau không vì bề ngoài, vì địa vị, vì dân tộc hay địa lý hay gì gì khác. Chỉ đơn giản là những linh hồn tự do.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Airbnb, nơi lý thú cho người du lịch bụi

Dân du lịch bụi Việt Nam hẳn đã không còn xa lạ với Couchsurfing.org, trang web giúp khách du lịch kết nối với người bản xứ và ở nhờ nhà của họ, một cách tuyệt vời để khám phá cuộc sống, con người ở những vùng đất mới. Nhưng nếu bạn muốn tiếp xúc với văn hóa bản địa, nhưng không thoải mái với việc ở nhờ, hoặc bạn đi du lịch cùng gia đình một nhóm bạn và cần nhiều không gian riêng tư thì sao? Nếu vậy, Airbnb.com là sự lựa chọn hoàn hảo cho bạn.

Airbnb là một trang web cho phép người đi du lịch và những người có có phòng trống, nhà trống, lâu đài trống hay kể cả một hòn đảo trống trên toàn cầu kết nối với nhau và thuê chỗ ở trong thời gian du lịch. Hoạt động như một mạng xã hội, Airbnb chú trọng các tính năng liên lạc, đánh giá dịch vụ, với giao diện thân thiện và có tính tương tác rất cao. Vì hầu hết những người thuê và cho thuê đều là người lạ trước khi gặp nhau, nên cách thức hoạt động của Airbnb rất chặt chẽ, đảm bảo một kỳ nghỉ hoàn hảo cho khách du lịch. Những thông tin về nơi cho thuê được liệt kê rất kỹ lưỡng, với mô tả chi tiết nơi cho thuê như diện tích, số lượng khách được ở trọ, thời gian check in và out, không gian xung quanh, bữa sáng, các dịch vụ phụ thêm như tiện nghi trong nhà và đồ dùng phòng tắm, xe đạp miễn phí hay xe hơi cho thuê để di chuyển, vân vân và vân vân. Đi kèm vào đó là các thông tin cơ bản về chủ nhà, vị trí nơi ở, và nhận xét đánh giá của những người ở trọ trước đó. Đặc biệt, phần hình ảnh được đầu tư rất kỹ lưỡng, đem lại những góc nhìn lung linh mà chân thực cho nơi ở dự kiến, giúp khách du lịch dễ hình dung và lựa chọn được địa điểm phù hợp cho mình.

Bạn nghĩ sao nếu được qua đêm ở dây... (Nguồn: Airbnb.)

Được thành lập vào năm 2007 bởi Brian Chesky và Joe Gebbia, hai người bạn cùng thuê chung một căn hộ ở San Francisco, Airbnb có nguồn gốc ra đời khá thú vị. Vì không đủ tiền trả tiền trọ, họ nghĩ ra cách đặt mấy chiếc nệm hơi ra sàn nhà để cho thuê chỗ ngủ và phục vụ bữa sáng cho khách đến thuê, bắt chước cách thức của các Bed and Breakfast  (Bed and Breakfast hay B&B là một loại hình nhà nghỉ cỡ nhỏ dành cho lưu trú ngắn ngày, cung cấp chỗ ở qua đêm giá rẻ với bữa sáng kèm theo cho khách ở trọ, thường do các hộ kinh doanh gia đình làm chủ). Số tiền 80 USD từ những người khách đầu tiên cho thấy rằng ý tưởng có phần điên rồ này lại khả thi trong thực tế, nên họ quyết định kết hợp với một người bạn khác chuyên về kỹ thuật để xây dựng website phát triển nó lên. Và thế là AirBed & Breakfast, hay sau này viết tắt lại thành Airbnb được hình thành. Trải qua những thăng trầm trong việc xây dựng nền tảng kỹ thuật và kêu gọi góp vốn, dự án startup ấy hiện đáng giá 10 tỷ USD, đem lại thành công vang dội cho ba nhà đồng sáng lập.

Không phải ngẫu nhiên mà Airbnb lại được người dùng yêu thích đến vậy. Ý tưởng độc đáo về một mạng lưới dịch vụ lưu trú tại nhà riêng của người dân địa phương đã đem đến cho trang web này những lợi thế cạnh tranh mà các loại hình khác khó lòng địch nổi. Thứ nhất, Airbnb cung cấp nơi ở với các tiện ích và chất lượng dịch vụ không kém gì khách sạn mà chi phí lại rẻ hơn. Thứ hai, khách du lịch có cơ hội được ăn nghỉ tại những nơi ở độc đáo và đa dạng với những trải nghiệm tuyệt trần mà không khách sạn nào sánh được: một căn nhà trên cây với nội thất tự làm toàn bằng gỗ như mơ ước thời bé, một tòa lâu đài hàng trăm tuổi cổ kính giữa lòng châu Âu, một chiếc xe van với giường ngủ nhà bếp tựa lưng vào núi đá phong sương ở New Zealand, hay một chiếc lều yurt Mông Cổ truyền thống sặc sỡ màu sắc trên cao nguyên xanh cỏ. Thứ ba, cách thức hoạt động bảo đảm tính an toàn và độ tin cây cao, cùng với thông tin rõ ràng phong phú kèm chính sách hủy bỏ giao dịch linh hoạt hơn nhiều các trang web đặt phòng khác. Và cuối cùng, giao diện website đẹp đi kèm với các chức năng, hình ảnh sinh động và khả năng tương tác cao giữa các thành viên, góp phần đem lại giá trị cộng thêm cho người sử dụng.

...hay ở đây... (Nguồn: Airbnb.)

Cách thức hoạt động của Airbnb khá đơn giản và hiệu quả. Người dùng có thể đăng ký miễn phí với tài khoản email và mật khẩu. Sau khi điền thông tin hồ sơ và xác nhận tài khoản, họ có thể bắt đầu tìm kiếm nơi trọ trong mơ cho chuyến du lịch tiếp theo của mình. Dựa vào các tiêu chí về điểm đến và ngày bắt đầu, trang web liệt kê ra các địa điểm còn trống quanh khu vực người dùng muốn tới, với các lựa chọn phòng riêng, phòng chung hay nguyên cả căn nhà và giá cả từng nơi. Bấm vào trang thông tin chi tiết của nơi trọ, họ có thể xem rõ những mô tả về chỗ ở, những ngày còn trống chỗ trên lịch của nơi đó, danh sách tiện nghi, quy định cư trú và chính sách hủy phòng. Người thuê cũng có thể xem thông tin cá nhân của chủ nhà và gửi tin nhắn đến hỏi thêm các thông tin mà họ muốn biết, ví dụ như các phương tiện vận chuyển công cộng quanh vùng, chất lượng wifi hay không gian, dụng cụ chung mà họ có thể sử dụng. Nếu tìm thấy những nơi ở quá đẹp mà người dùng muốn dành cho các kỳ nghỉ tới hoặc muốn đặt nhưng đã kín chỗ, họ cũng có thể lưu nó vào wishlist để xem lại sau này.  Sau khi tìm kiếm được chỗ ở phù hợp với nhu cầu, người thuê xác nhận đặt phòng, cung cấp thông tin thẻ tín dụng và hệ thống gửi thông tin yêu cầu chủ trọ chấp nhận. Người cho thuê có quyền chấp nhận hoặc không chấp nhận cho thuê tùy vào độ tin cậy của người yêu cầu cũng như các lý do cá nhân khác. Trong vòng 24 giờ, nếu họ chấp nhận, tài khoản của người thuê sẽ bị trừ tiền, còn nếu không thì giao dịch bị hủy bỏ và người thuê không bị mất phí gì cả. Airbnb tính phí dịch vụ từ 6 - 12% đối với người thuê nhà và 3% với người cho thuê. Sau khi chủ trọ chấp nhận, hai bên liên hệ với nhau để trao đổi các thông tin cần thiết và sắp xếp thời gian để người thuê đến trọ. Cuối cùng, sau thời gian đến ở, hệ thống đề nghị hai bên nhận xét cho nhau để làm thông tin tham khảo cho các thành viên khác sau đó.

...hay nhà của nhà văn nổi tiếng người Mỹ John Steinbeck. (Nguồn: Airbnb.)

Vì hoạt động của Airbnb dựa rất nhiều vào sự tin tưởng giữa các thành viên với nhau, nên trang web đưa ra rất nhiều cách thức để đánh giá độ tin cậy và đảm bảo an toàn cho người sử dụng. Khi đăng ký thành viên, người dùng được yêu cầu cung cấp số điện thoại và bản scan chứng minh thư/hộ chiếu khi để xác thực tài khoản. Người cho thuê và người thuê cũng cần phải điền đầy đủ thông tin hồ sơ với những mô tả chi tiết để có thể tăng khả năng được chọn đến ở hoặc được chấp nhận cho ở. Mỗi người dùng đều nhận được đánh giá và nhận xét từ các liên lạc với thành viên trước đó, giúp các thành viên sau xem được lịch sử giao dịch của hồ sơ. Các người dùng khác cũng có thể nhắn tin với thành viên đó để biết thêm thông tin, hoặc liên lạc với người giao dịch trước để xác nhận độ tin cậy của hồ sơ này. Trong tất cả các giao dịch, phần thanh toán đều được thực hiện bởi Airbnb, người thuê trọ trả tiền ngay khi họ đặt phòng, còn người cho thuê chỉ nhận được tiền 24 giờ sau khi khách check - in, điều đó để chắc chắn rằng cả người cho ở trọ lẫn người đến ở đều không bị lừa gạt gì cả. Airbnb cũng có bảo hiểm lên đến 1 triệu USD cho chủ nhà nếu có tổn thất gì về tài sản, còn khách du lịch thì có dịch vụ hỗ trợ khách hàng 24/7 nếu có bất kỳ rắc rối nảy sinh. Nhưng dĩ nhiên, không có cái gì là an toàn tuyệt đối, vẫn có những khách hàng có trải nghiệm không tốt với Airbnb, cũng như khi họ ở tại khách sạn, nhà nghỉ hay sử dụng bất kỳ dịch vụ nào khác. Do vậy, việc tìm kiếm thông tin, lựa chọn hồ sơ, liên hệ với các thành viên khác và luôn vận dụng "common sense" của bản thân người dùng là điều quan trọng.

Một kỳ nghỉ hè ở đây thì thế nào? (Nguồn: Airbnb.)

Với chi phí rẻ hơn khách sạn, Airbnb là lựa chọn tốt cho những điểm đến với chi phí sinh hoạt đắt đỏ như Nhật, Úc, New Zealands, Mỹ hay các quốc gia Châu Âu. Nó đặc biệt hữu dụng khi đi du lịch đúng vào các dịp lễ hội hay khi có các sự kiện đặc biệt, lúc phòng khách sạn luôn tăng giá hoặc hết chỗ. Nếu bạn muốn có một trải nghiệm đáng nhớ tại một địa điểm đặc biệt như lâu đài cổ, ngọn hải đăng, cối xay gió, nhà nổi, hay thâm chí cả du thuyền, thì Airbnb đưa ra các nơi ở lý tưởng. Đây cũng là một cách tuyệt vời để tìm hiểu thêm về đời sống, phong tục tập quán địa phương, vì những người cho thuê phòng trọ thường rất vui tính, thoải mái và sẵn sàng ngồi hàng giờ để trò chuyện và chia sẻ với khách du lịch về cuộc sống bản địa, cũng như đưa ra các chỉ dẫn bổ ích để đi thăm thú quanh vùng. Nếu bạn chán ngán những căn phòng khách sạn sang trọng nhưng đơn điệu và lạnh lẽo, nhưng vẫn muốn duy trì sự riêng tư trong kỳ nghỉ của mình, thì tại sao không thử dùng Airbnb, nó sẽ đem đến cho bạn những trải nghiệm thú vị.


Người viết với cô chủ trọ dễ thương tại căn hộ ở Osaka. (Nguồn: điện thoại cùi bắp của khổ chủ.)

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Vẻ đẹp của nghệ thuật

Aaaaaaaaa, aaaaaaaa, chỉ muốn hét lên thật to. Vì yêu thích, vì điên cuồng, vì đau khổ, vì vui sướng, vì bất lực, tất cả cùng một lúc. Vì Once và Begin Again. Cả hai bộ phim làm mình vừa câm lặng vừa muốn kêu gào, chính xác là mình vừa coi vừa la lên như điên dại: "Hay quá. Má ơi. Hay quá". Đều của John Carney. Đều về những nghệ sĩ chân chính. Đều về âm nhạc.

Begin Again: Keira Knightley luôn hút hồn người xem như thế, vừa trong sáng, tự nhiên, chân thật, vừa thông minh, cá tính, góc cạnh, cách ăn mặc lại trang nhã và tinh tế. Mark Ruffalo, cứ như vai diễn này là dành riêng cho anh vậy, vì anh không phải diễn mà cứ như đang sống, bê tha và nát rượu, nhưng nhạy cảm và tài năng. Còn Adam Levine tỏa sáng trên sân khấu với Lost Star khiến các cô gái phát cuồng. Yêu thích cái cách nhân vật Dan chỉ đạo các nhạc cụ khi nghe bài hát của Gretta, nghẹn ngào khi xem Gretta thất thểu dắt chiếc xe đạp trên phố và ngã nhào vào vòng tay người bạn thân khi bị phản bội, say mê với những bài hát được quay trên đường phố New York sống động, và ngẩn ngơ khi Gretta và Mark cùng đi dạo và lắng nghe những bài hát xưa cũ.

Vì bị ấn tượng mạnh bởi Begin Again, nên mình không nghĩ Once có thể hay như thế. Khi mới xem xong thì chỉ thấy ở Once một vẻ đẹp mộc mạc và tự nhiên. Những nghệ sĩ đường phố, những giai điệu lắng đọng, và những góc quay hẹp tạo cảm giác là lạ. Nhưng sau đó, các bài hát của Once cứ ngân vang, ám ảnh, khiến mình ngâm nga nhạc điệu của chúng suốt buổi sáng. Khi nghe lại Falling Slowly, bài hát chính trong phim, những ca từ nhạc điệu cứ như như xuyên qua tim mình, khiến mình muốn rơi nước mắt. Đã lâu lắm rồi, mình không hề nhớ rằng nỗi buồn lại đẹp đẽ, trong suốt, và nguyên sơ đến vậy. Rồi mình hoàn toàn bị "cưa đổ" khi biết được bộ phim được dàn dựng như thế nào.

Once đã trải qua một quãng thời gian dài đình trệ với nhiều sự cố, tưởng như phải hủy bỏ, để cuối cùng được hoàn thành với một ngân sách cực kỳ eo hẹp. Vì diễn viên được phân vai chính đột ngột rút lui kèm theo rất nhiều tiền tài trợ, đạo diễn đã thuyết phục nhạc sĩ người viết các bài hát cho phim, Glen Hansard, đóng vai nam chính chung với cô học trò Marketa Irglova của mình. Bản thân Glen đã bỏ học từ năm 13 tuổi để đánh đàn trên đường phố, nên dường như không có ai phù hợp hơn anh cho vai diễn này. Phim sử dụng ánh sáng ngoài trời và âm thanh đường phố tự nhiên để tiết kiệm chi phí. Những cảnh phim được quay trên phố không giấy phép, với ống kính dài để tránh bị chú ý và giúp hai diễn viên không chuyên tự nhiên hơn. Một số cảnh khác được quay tại nhà riêng của Glen Hansard với nhiều diễn viên phụ là bạn bè và gia đình của Glen, và nhiều đoạn hội thoại là do ứng khẩu. Cả hai nghệ sĩ ngoài đời thực đều có tình cảm thầm kín với nhau, nên cái cách mà họ nhìn nhau, cái cách họ nói với nhau đều không hề là diễn. Và âm nhạc của phim tuyệt vời khôn tả, nhẹ nhàng sâu lắng, muộn phiền đau đớn. Tất cả những điều ấy làm nên nét chân thực cho bộ phim, làm nên cái vẻ đẹp lấp lánh đầy ám ảnh của nó. Hai nhân vật chính không có tên mà chỉ là Guy và Girl, như muốn nói rằng họ chỉ là những nghệ sĩ bình dị vô danh như bao người khác ngoài kia, không bao giờ đến với ánh đèn sân khấu, không bao giờ được biết đến. Để rồi đền đáp lại nỗ lực của đoàn làm phim, bộ phim sau khi công chiếu đã trở thành một thành công lớn về mặt thương mại, đem lại danh tiếng cho hai nhạc sĩ tài năng.

Cả hai bộ phim đều nói về niềm đam mê, nỗi buồn, những trái tim tan vỡ, và những cách kết nối kỳ lạ giữa tâm hồn con người. Cả hai bộ phim đều được làm rất chín, đều kết thúc lưng chừng, đều không có những cảnh làm tình mùi mẫn hay ngay cả một nụ hôn giữa các nhân vật chính. Nhưng đó lại là điểm khiến mình thích chúng đến vậy, sự trong sáng, tự nhiên, chân thực, mà để lại những dấu ấn mạnh mẽ trong tim. Những nhân vật trong phim không phải là vĩ đại, không phải không có những dục vọng tầm thường, nhưng họ vượt qua được những ham muốn ấy, để tìm đến và gắn kết với nhau bởi những điều cao cả và tốt đẹp hơn.

Cả hai bộ phim đều khiến mình vừa khóc vừa cười. Mình thấy chính mình trong đó, thấu hiểu và đồng cảm với từng nhân vật. Mình thấy mình trong Guy, chật vật giữa miếng cơm manh áo thường ngày và đam mê bản thân. Thấy mình trong Gretta, với mâu thuẫn về những gì mình tin là nghệ thuật chân chính và thị hiếu đám đông. Mình hiểu Dan như hiểu chính mình, một ngôi sao thất thế luôn giữ vững niềm tin và nguyên tắc riêng của mình khi tìm kiếm âm nhạc đích thực nhưng bị nghiền nát bởi hiện tại khắc nghiệt của ngành công nghiệp giải trí, của xu hướng thị trường. Đồng cảm với Dave, tự hỏi liệu mình có giữ nổi mình hay rồi sẽ lóa mắt trước ánh sáng của hào quang. Mình thấy mình trong những tình cảm đẹp đẽ và bản chất thiêng liêng của nghệ thuật.

Nhớ đến Guy, yêu tha thiết cây đàn và những nốt nhạc, nhưng chôn mình trong tiệm sửa máy hút bụi, lại nghĩ đến mình, mơ ước làm một người viết đích thực, nhưng biết đâu cả đời rồi sẽ chỉ là một kẻ rỗi hơi nói lảm nhảm trên Facebook. Nhớ đến hai bộ phim, mình nhớ đến bản chất của đam mê. Gretta, Steve hay Guy hát chỉ cho họ, chỉ vì niềm đam mê của chính mình, vì tình yêu đã ăn sâu vào máu. Khoảnh khắc cầm cây đàn lên, anh quên hết tất cả, cháy hết mình cho giây phút rực rỡ. Rồi trở về cuộc sống trần trụi và nghèo khổ, buồn tẻ và cô độc. Nó rất gần với mình. Khi trò chuyện với những con chữ, tim mình như bùng cháy với những cảm xúc, buồn bã và đẹp đẽ, yêu thương và căm giận. Những phút như thế, những con chữ nâng mình lên, khiến mình vĩ đại hơn, tốt đẹp hơn, cao thượng hơn chính mình. Để rồi khi khoảnh khắc ấy qua đi, mình trở về là một kẻ tầm thường như cũ, vật vã với những chuyện vặt vãnh đời thường. Nhưng những giây phút đó, những con chữ đó, chúng cứu rỗi mình, đem lại ý nghĩa đích thực cho cuộc sống của mình. Để trong những lúc bình thường, mình biết mình phải sống xứng đáng với cái tình của chữ, và gắng sống sót để chờ đợi những khoảnh khắc lóe sáng tiếp theo.


Guy trong phim, và Glen Hansard ngoài đời thực đã không ngừng sáng tác, không ngừng theo đuổi con đường của anh. Mình cũng thế, đã từ lâu mình biết rằng, dù cho không có bất kỳ ai đọc, mình cũng sẽ viết, vì trái tim mình kêu gào được trút bỏ những cảm xúc của nó. Hãy cứ như vậy, để xem những con chữ sẽ đưa mình đến đâu. Còn bây giờ, mình đang lắng nghe Glen Hansard, sau quãng thời gian dài nghe cái gì cũng thấy nhạt, vui mừng tìm thấy âm nhạc của chính mình.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS