Bali mùa yêu thương - Phần 8: Sanur và Kuta

OK mình phải thừa nhận chuyện này thôi. Sau khi đọc lại những bài mình viết về Bali cách đây gần một năm, mình thấy lúc đó mình đã viết tốt một cách đáng ngạc nhiên, lãng mạn, mượt mà, bay bổng, vô tư. Và giờ mình không viết như thế được nữa. Trời ạ. Chúa mới biết tại sao. Có thể mình đã già. Có thể vì dạo này mình đọc và viết quá nhiều thể loại phi hư cấu. Cũng có thể vì hiện tại mình không ở trên đường nên tâm trí mình không tự do và thơ mộng được như vậy. Dù gì đi nữa, thì việc hoàn thành ghi chú về Bali là việc cần làm, và vì nó có liên quan tới một chuỗi các nhật ký hành trình mình đang thực hiện. (Bài học: một, viết về chuyến đi ngay sau khi mình kết thúc nó, và hai, cứ tiếp tục cho tới khi nào hoàn thành). Và vì mình đã đọc về Don't go back to school, trong đó có đoạn rằng cách tốt nhất để trở nên xuất sắc trong một việc gì đó là cứ làm đi làm lại nó, học trong lúc thực hành. Mình vốn chỉ viết theo bản năng, đây lại là lần đầu tiên mình viết thật dài hơi, nên mình đoán đó là việc mình nên làm, tiếp tục viết, vừa viết vừa học. Và cứ thế tiến lên.
Quay trở lại hành trình Bali, sau chuyến đi khám phá Amed và lặn san hô ở Padang Bai, lịch trình ngày tiếp theo của mình là rời Ubub, di chuyển xuống phía nam với Sanur, Kuta. Một điều mình nuối tiếc trong chuyến đi Bali là mình đã không dành nhiều thời gian cho Ubud. Mình đã chọn ở Ubud nhưng thực ra chỉ lấy đó làm điểm trung tâm để dạo chơi các vùng khác xung quanh, chứ vẫn chưa khám phá Ubud kỹ càng như mình muốn. Những khu đền rộng lớn với những giếng trời mát xanh, những làng thủ công bán những tượng tạc bằng ngà nhìn đẹp một cách nghệ thuật, ruộng bậc thang nổi tiếng ở Jatiluwih, những thứ đó mình đều bỏ lỡ hết. Lần sau quay lại, chắc chắn sẽ hẹn hò với Ubud nhiều hơn.
Buổi sáng ngày thứ tư tại Bali, mình thức dậy sớm, bơi vài vòng ở hồ bơi, nhìn ngắm lại khung cảnh tuyệt vời ở villa Mandi rồi cùng bạn đóng gói hành lý. Không gian ở đây xanh mát và dễ chịu làm mình chẳng muốn rời đi. Nhưng rồi bọn mình cũng sắp xếp mọi thứ xong xuôi, gửi balo tại villa và dạo một vòng xung quanh Bali trước khi chuyển đến Sanur. Tụi mình chạy xe đến đường Rừng Khỉ, gửi xe và đi dạo quanh chợ Bali.
Ngay cổng chợ, đập vào mắt người đi vào là một đền thờ lớn bằng đá, trong đền, những người phụ nữ đang thành khẩn cúng lạy. Xung quanh đó là cơ man những món đồ cúng (offering) với hoa tươi và một số bánh kẹo được gói trong lá chuối và lá dừa cỡ bằng bàn tay nhỏ xinh sặc sỡ.
Chợ Ubud bày bán đủ loại vật dụng, phổ biến nhất là các mặt hàng thủ công mỹ nghệ, đồ gốm, và các tác phẩm điêu khắc trên gỗ, xương hay đá làm quà cho du khách. Bao trùm khu chợ là khung cảnh mua bán nhộn nhịp, không khí sống động vui tươi, và những mặt hàng bày bán nhiều màu sắc, nào là những con mèo, con cá treo lủng lẳng sơn màu đẹp mắt, những sọt đựng hoa rực rỡ, những sạp hàng bày bán gia vị với màu vàng đỏ ấm áp, những gallery bán tranh lặng lẽ và yên bình nằm khuất ở những con hẻm bên trong. Ở ngay trung tâm chợ mình thấy mấy cái túi vải nhiều màu trông rất xinh, nhưng người bán thách giá quá cao, nên đành bỏ đi. Lòng vòng một hồi lên tầng trên chợ, núp sau mấy tiệm bán đồ khác, mình lại tìm thấy một chỗ bán túi vải nữa, màu sắc lại có phần trang nhã hơn. Chị bán hàng rất dễ thương, nói chuyện hòa nhã, đưa giá vừa phải, trả giá thêm tí thì chỉ còn 70,000 VND cho một túi. Mình mua liền vài chiếc về để tặng má và tụi bạn thân. Còn anh bạn mình mua vài chiếc sarong về cho mẹ ảnh cùng sạp của chỉ.
Ra khỏi chợ, mình đi dạo loanh quanh ngôi đền ngay trước chợ Ubud, xem khu đền đài ở đây. Ra khỏi đền thờ, mình nhìn những hàng quán chật kín người ngồi ăn trưa, đặc biệt thấy rất nhiều người đang ăn những que kem màu vàng đậm trông rất hấp dẫn. Trời nắng gay gắt, nhìn kem là thèm. Nhưng chẳng biết họ đang ăn kem gì để mua. Dạo chơi một lát nữa, tụi mình chạy xe ra khỏi khu trung tâm Ubud, lên một ngọn đồi cao gần những cánh đồng vùng ven, và dùng bữa trưa tại một quán ăn gia đình loại nhỏ. Bà chủ bán quán cũng như những người Bali khác, hiền lành, hiền hòa và thân thiện với du khách phương xa.
Quá trưa, tụi mình quay lại Villa Mandi, nói lời chào tạm biệt anh chủ dễ mến và lên đường đi Sanur. Quên kể là anh chủ villa này là dân kiến trúc, người cao ráo rắn rỏi khá đẹp trai. Anh có vợ người Nhật sống ở Jakarta, người đang quản lý dịch vụ đặt phòng của Villa. Còn anh thì đi về giữa Jakarta và Bali, phụ trách việc xây dựng thêm các villa khác trong mảnh đất mà tổ tiên anh để lại. Cách xây dựng các khu nhà của villa hợp lý, hài hòa giữa kiến trúc và thiên nhiên. Mỗi ngôi nhà lại có một không gian riêng với vườn tược xung quanh chứ không quá sát nhau, đem lại sự tự do cho những khách ở trọ. Anh xách hành lý cho bọn mình đến cổng, mình ra đến cổng ngoài, nhìn lại bao quát khu nhà này, lòng lưu luyến chẳng nỡ rời đi. Nhưng Bali đất rộng người thưa, còn bao nhiêu cảnh đẹp trên đường. Mình và người bạn lại thồ hàng trên chiếc xe Mio nhỏ bé, nhằm hướng nam mà chạy.
Đến Sanur trời cũng vừa chiều muộn, ở đây nhờ anh bạn mình có thẻ thành viên giảm giá nên được ở resort bốn sao với giá rẻ. Bọn mình dạo quanh thăm thú Sanur và tìm chỗ ăn tối. Sanur là một thị trấn ven biển miền nam Bali, nổi tiếng với các khu resort nghỉ dưỡng với bầu không khí yên tĩnh và thư giãn của nó. Chạy xe lòng vòng thị trấn, san sát là những quán ăn phương Tây nhỏ xíu với khăn trải bàn kẻ ô bé xinh, các quán cafe yên tĩnh, những giàn hoa giấy men tường các khu resort, và những resort rộng mênh mông đầy cây cối.
Chạy loanh quanh một hồi, bọn mình quay về khu resort đang ở, ra phía nhà hàng sát biển, nhìn nhân viên nhà hàng bày biện buffet, bao nhiêu món ngon lành làm mình nuốt nước miếng ừng ực, không gian êm dịu dưới ánh đèn vàng lãng mạn, lại thêm một dàn nhạc đang dạo lên những khúc nhạc dịu dàng. Hai đứa mình quyết định chơi sang, góp mỗi đứa 20$ cho bữa tối tại resort để đánh dấu chuyến đi Bali đầy cảm hứng. Hai đứa háo hức lượn qua lượn lại lấy đồ ăn, dự tính thưởng thức từ từ chầm chậm cho hết những món ngon của buổi buffet tốn kém này. Mới nhai những miếng đầu tiên, bọn mình nghẹn ngào phát hiện ra là các món ăn ở đây.... dở kinh khủng khiếp. Món thịt cừu thì hôi cứ như đang ngậm nguyên một cái chăn lông vào miệng, súp thì nhạt nhẽo, thậm chí còn thua món súp bakso 5,000 rupiah một tô, không hiểu sao resort 4 sao mà lại thế. . Chỉ có món tráng miệng là ăn được. Buổi buffet hôm đó chỉ được một cái là mình biết thêm một loại trái cây mới. Thấy ở bàn để trái cây một loại trái là lạ, tròn tròn, có lớp vỏ sần sùi như da rắn, hỏi ra thì được biết là snake fruit, mình lấy vài quả đem về, bỏ nó vào hành lý, đem về Việt Nam khoe với mọi người là loại trái đặc biệt ở Bali. Má mình ăn khen ngon nức nở vì vị chua chua ngọt ngọt và mùi hương lạ lùng của nó. Sau này đưa cho bạn mình ăn, nó mới bật cười nói: "Trời tưởng gì, cái này là trái mây đó bà ơi, bán ở dưới miền tây thiếu gì". Trời ơi ngượng chết.
Sáng hôm sau, mình thức dậy khoảng năm rưỡi sáng, ra bãi biển tiến hành nghi thức chào đón mặt trời. Trời còn chưa sáng hẳn, mọi thứ lờ mờ, trên bãi biển vắng lặng, những hàng ghế sơn trắng nằm dài lặng lẽ trên cát. Những lá cờ phướn dài sọc kéo dài trên bờ biển ngày hôm qua còn bay phần phật trước gió, đến sáng nay rủ xuống ngủ im lìm. Mình khe khẽ leo lên chiếc ghế tựa dài còn đẫm hơi sương, nằm hít thở không khí buổi sáng mát lạnh trong lành, và chờ mặt trời lên.
Hơn sáu giờ, phía đằng đông vẫn chưa thấy bóng dáng mặt trời đâu, mình nằm chơi chơi rồi ngủ quên mất. Lát sau tỉnh dậy, thấy cái khối cầu đỏ ối đã vươn lên khỏi đường chân trời tự bao giờ, đang nhởn nhơ tỏa ánh sáng rực rỡ trên những chiếc thuyền lặn san hô xa xa. Mình hít thở những hơi thật chậm và dài, quay mặt về phía mặt trời, để cho ánh nắng ấm áp bao phủ lấy mình, để mình cùng hòa với thiên nhiên, chào đón khoảnh khắc linh thiêng của ngày mới. Những ngày thường bận rộn, mình thường không để ý để ngắm mặt trời. Chỉ những lúc trên đường đi thế này, mới thảnh thơi đón mặt trời mọc, tận hưởng những vẻ đẹp giản dị mà diệu kỳ của vũ trụ.
Kế hoạch của mình ở Sanur chỉ có một ngày, chủ yếu là thư giãn nghỉ dưỡng sau một chặng đường dài và chuẩn bị cho các ngày sau. Nên cả ngày hôm đó, tất cả những hoạt động của mình chỉ xoay quanh việc nghỉ ngơi thư giãn. Ngắm mặt trời xong, mình quay về phòng lấy đồ ra bơi, nhìn các gia đình thảnh thơi vui đùa cùng lũ con cái lít nhít. Vùng Sanur này là nơi nghỉ dưỡng nổi tiếng cho các gia đình, với những hoạt động giải trí vui chơi phù hợp với trẻ con. Vùng vẫy chán, mình lên bờ, quay sang nhập hội với người bạn đường và những du khách khác, cùng chơi bóng bàn gần đó. 

Sáng hôm đó, mình gặp lại cô bạn người Hà Nội vừa trở về từ chuyến đi leo núi lửa Bromo, cùng với host của bạn ấy tại Bali, một anh chàng đạo diễn dáng người bụi phủi đầy cá tính. Bọn mình trò chuyện cùng chia sẻ những kỷ niệm về chuyến đi với nhau, và cả hai đứa đứa nào cũng liên tục thốt ra từ amazing khi kể về hành trình của mình, haha.
Cô bạn Hà Nội tạm biệt bọn mình để về Ubud chỗ ở của anh host, còn bọn mình lại tiếp tục sắp xếp hành lý, từ giã Sanur và lên đường về lại Kuta, điểm xuất phát ban đầu. Ở Kuta, bọn mình ở trọ tại khách sạn Ibis, một hệ thống khách sạn quốc tế có mặt ở nhiều nơi quanh châu Á. Khách sạn ở Kuta này mới mở, mọi thứ láng cóng sạch sẽ với cách trang trí ấn tượng. Check in xong chỉ mới đầu giờ chiều, hai đứa quyết định chuẩn bị đi Tanah Lot ngắm mặt trời mọc.
Tanah Lot khá gần Kuta, cách khu mình ở chỉ hơn 20 cây số. Đường đi Tanah Lot băng qua bao nhiêu là con phố nhỏ xe cộ ken chặt. Mãi mới lách ra khỏi thành phố và rẽ vào những con lộ nông thôn xanh mát và nên thơ. Trên đường đi, mình để ý thấy nhiều xe trên đường dường như cũng đang đi Tanah Lot ngắm mặt trời lặn, những chàng thanh niên bản địa vai chéo túi máy ảnh rẽ vào cùng hướng với mình, những đôi nam nữ người phương tây trên xe máy chung lộ trình từ Kuta. Quả thật đến nơi, bãi giữ xe máy đông nghẹt, và khu vực đền thờ đầy ắp người.
Đền thờ Tanah Lot được coi như biểu tượng của du lịch Bali. Hầu như ai đi Bali cũng ghé qua Tanah Lot làm vài pô hình kỷ niệm. Nhưng đã đi rồi, Tanah Lot đối với mình giống như một “tourist trap” - một cái bẫy du lịch vậy. Vì chẳng có gì quá đặc biệt ở đó. Phí vào cổng đắt đỏ, vào đến nơi chen chúc trong hàng mớ du khách để đến trước cửa đền, để được dán gạo và rửa tay bằng nước ngầm từ trong đền chảy ra. Vậy là hết. Du khách không được đi vào bên trong mà chỉ đứng ngoài ngó thôi. Cái hay duy nhất ở Tanah Lot đối với mình là đứng nhìn sóng đánh ầm ầm vào đá và để hơi nước dội lên mặt mình mát lạnh, hoặc nhìn bọn trẻ con choai choai lướt ván ở bãi biển lởm chởm đá ngay cạnh Tanah Lot. Ngồi chờ mặt trời lặn ở Tanah Lot như bao du khách khác, mình chỉ biết chiếm lấy một chỗ trống trên những tảng đá đông nghịt người, ngắm sóng biển và mấy cậu bé lướt ván giải khuây, nhìn trời dần mờ tối.
Mình hẹn một cô bạn quen người Việt ở đây, cổ là dân nhà báo, cũng là thành viên của Couchsurfing, đến Bali cùng lúc với mình nên hẹn gặp nhau ở Tanah Lot. Tìm nhau một hồi thì cũng gặp được. Tụi mình vừa đứng nói chuyện vừa đến và nói chuyện vu vơ. Và nhờ gặp cô bạn này mình mới có một phát hiện vĩ đại, một trong những phát hiện lớn nhất của mình khi đi du lịch. Đó là Magnum Gold, loại kem có lớp phủ bằng sô cô la màu vàng óng bên ngoài mà mình thắc mắc lúc còn ở Ubud. Nhãn hiệu kem Magnum này thuộc sở hữu của tập đoàn Unilever, có mặt ở khá nhiều nước trên thế giới và châu Á. Ở Việt Nam rất tiếc là không có hiệu kem này, mà thay vào đó bằng kem Wall, dĩ nhiên không thể ngon bằng. Magnum có nhiều vị, ngon nhất vẫn là Magnum Gold màu vàng óng. Bên ngoài là lớp sô cô la giòn giòn, bên trong là lớp kem trắng muốt tan chảy trong miệng. Nghe cô bạn này chỉ, mình đã lùng tìm được Magnum Gold khi còn ở Bali, và sau đó còn bắt gặp nó ở Philippines, Singapore, Malaysia và Thái Lan.
Tạm biệt cô bạn người Việt và Tanah Lot, mình và người bạn trở về lại Ibis, thưởng thức bữa tối tuyệt vời tại đây, vì khách sạn mới mở nên khuyến mãi thêm bữa tối kèm bữa sáng để chào mời khách đến ở. Các bữa ăn tại Ibis phải nói là cực kỳ cực kỳ ngon miệng, cũng là buffet mà thật là một trời một vực so với bữa ăn giá 20$ ở cái resort tại Sanur.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Kể chuyện sách

Nhà mình hồi nhỏ có thể gọi là nhiều sách. Sách từ thời thanh niên của ba má mình, xếp dài trên cái kệ bự chảng ở cửa sổ phòng ngủ, không hết lại dồn thành đống bỏ trong tủ thờ trên gác. Những quyển sách bằng giấy rơm mốc xịt, đọc chừng chục trang là muốn đui con mắt. Sách tuổi đời đã lâu nên long bìa sút chỉ từa lưa, mỗi nơi mỗi xấp. Mỗi lần đọc chị em mình phải tìm tờ ghép trang lại với nhau, khổ sở ghê lắm.

Hồi đó nhà toàn sách cũ mà cũng không bảo quản cẩn thận nên sách cứ bung gáy rớt từng tờ rơi ra lẻ tẻ, lại đủ mọi thể loại trên trời dưới biển, nên cứ đụng là đọc, chẳng biết sách tên là gì, giá trị ra sao. Đôi khi thiếu giấy nhóm bếp mình và thằng em lên gác lấy đại vài tờ nhen lửa. Sau này lục lại tủ sách của ông nội, chị em mình mới giật mình phát hiện ra hai đứa đã đốt gần nửa quyển Tám mươi ngày vòng quanh thế giới.

Sách của ba má đa phần là văn học cổ điển, truyện ngắn Sê khốp, Bông hồng vàng của Pautopxki, Những con chim ẩn mình chờ chết, Jane Eyre.... Mình cứ lần lượt ngốn hết, có cái hiểu có cái không, nhưng cứ lục lọi thấy quyển nào gặm quyển đó, đắm chìm trong những trang sách. Những kỷ niệm nho nhỏ với các quyển sách xưa ngô nghê mà chân thực. Nhớ một lần đang trưa, mình trốn ngủ trưa cố sống cố chết cày cho hết truyện ngắn Solokhov, đến chiều hai mắt sưng vù lên không thức nổi nên bị má lôi ra mắng cho một trận. Hay lần đọc Những con chim ẩn mình chờ chết (tên bản dịch phổ biến hơn là Tiếng chim hót trong bụi mận gai), tới đoạn Meggie sinh đứa con đầu lòng ở một trang trại xa xôi, miệng không ngừng kêu tên cha Ralph, mình vừa đọc vừa khóc thút thít, lòng xót xa tự hỏi sao những người yêu nhau chân thành như thế lại không thể ở bên nhau.

Hồi đó má mình làm giáo viên ở trường cấp hai của xã. Ngoài những điểm bất lợi như phải luôn học giỏi thuộc bài để má không mang tiếng, hay thi thoảng bị má kéo vào phòng giáo viên dúi cho quả chuối vì buổi sáng đi học trễ quên ăn sáng, thì một trong những điểm lợi lớn nhất là có sách để đọc. Lâu lâu, má mượn được của thư viện trường một chồng sách báo cũ, đem về cho hai con mọt sách ngấu nghiến. Bởi nên những mùa hè xưa bé của mình ngoài những trò bắt cua chăn vịt, thả diều câu cá thì còn có một thú vui lớn khác là đọc sách. Những quyển sách đong đầy kỷ niệm thơ trẻ, nào là Calich và Valia, Mít Đặc Biết Tuốt và những người bạn, Kho báu của vua Sô lô mông, Tô mếch và thủ lĩnh Tia chớp đen, Những cuộc phiêu lưu của Buratino hay là chiếc chìa khóa vàng, Tâm hồn cao thượng, .... Tuổi thơ của mình đã trôi qua với những câu chuyện trong trẻo và bình yên như thế. Nên từ nhỏ tình yêu sách đến với mình như là hơi thở, như là một thứ đương nhiên. Mỗi lần về nội về ngoại chơi, mình lại xông vào tủ sách sừng sững của ông nội, hay chồng sách tạp chí của cậu ba. Ngoại cứ hay nhìn mình lắc đầu: "Y chang như mẹ nó, lúc nào cũng thấy quyển sách trong tay".

Sách mình đọc chỉ từ đống sách của ba má và những quyển má mượn thư viện, nên dĩ nhiên là không đủ, lâu lâu thiếu sách cứ phải đọc đi đọc lại mấy quyển cũ như bò nhai lại cỏ. Sách mới thì đắt, nên thường nhà mình chỉ dám mua quyển nào thật cần thiết. Nhớ mùa hè năm mình học lớp chín, đang luyện thi vào trường chuyên. Nhà mình vốn có mấy cây xoài rất to, mỗi mùa ra bông gió thổi ào qua một lượt là cả sân tràn ngập bông rụng, quét đi quét lại rất mệt. Nhưng xoài ra trĩu cành, chấm với mắm ruốc ăn thì cũng thích. Mùa hè năm đó ba hái xoài cả ngày hôm trước. Rồi sáng sớm hôm sau ba má chở hai giỏ xoài bự xuống chợ Quy Nhơn để bán tới tận chiều muộn, mỗi giỏ bằng cỡ cái cần xé trong nam. Tiền bán xoài được đâu chừng năm chục ngàn, má vào nhà sách mua cho mình quyển Những bài văn hay lớp chín, mua xong trong túi còn lại mười mấy ngàn. Mình nhận sách, vừa ngạc nhiên vừa hờ hững, kiểu cũng tự kiêu văn hay chữ tốt, cần gì văn mẫu. Nhưng má thì vui lắm, bảo đây là quà chúc mình thi tốt. Đã hơn mười năm trôi qua rồi mà mình vẫn nhớ như in vẻ mặt của má khi đưa sách cho mình buổi chiều hôm đó, vẻ mặt bừng sáng của niềm vui, hồ hởi và hy vọng. Hai giỏ xoài đầy đổi lấy một quyển sách.

Vào cấp ba, tiền bồi dưỡng mỗi tháng hình như khoảng tám chục ngàn, mỗi lần má xuống thăm cho thêm hai chục nữa. Hầu hết đổ vào để mua sách, Tư liệu văn học lớp 10, Tư liệu văn học 11, sách phê bình văn học, sách chuyên sâu, đủ thứ. Tiền thì ít mà sách cần mua thì nhiều, nên thỉnh thoảng quyển nào ưng ý lắm mình mới mua, còn đâu là vào thư viện tỉnh mượn về tra cứu. Thầy dạy văn bắt mỗi đứa phải có một quyển sổ tư liệu văn học. Mình lấy một quyển tập giáo án thiệt dày của má để làm sổ tư liệu. Những ngày gò lưng trên thư viện chép những bài thơ lạ, những lời phê bình tâm đắc vào sổ, đôi khi nghỉ tay nhìn ngoài, thấy mấy chiếc lá me tây xanh ngắt rung rinh trong gió, thấy lòng vừa nhẹ nhàng vừa vui sướng. Nhớ lại những buổi ngồi say sưa đọc sách hay ghi chép ở thư viện tỉnh là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình thời cấp ba.

Vì chắt chiu còi cọc để dành tiền mua sách, cũng vì tính bủn xỉn ky bo của mình, nên mình quý sách lắm. Bởi vậy mới sinh ra một chuyện buồn cười tới giờ còn nhớ. Lần đó mình chờ mãi để mua quyển Thi nhân Việt Nam tái bản, nhà sách mới có là mình rinh ngay về. Sách vừa nặng vừa dày, màu giấy trắng tinh, màu bìa hồng nhạt, bên trong còn thêm nhiều tờ giấy bóng in chân dung các tác giả. Mình thích nó lắm. Buổi tối cứ chong đèn lên lật sách ra, chọn ngẫu nhiên bài nào mình thích rồi ngồi ngâm thơ ư ử cả đêm. Mua được vài hôm thì đứa bạn cùng lớp hỏi mượn. Đến khi nó trả về, thì trời hỡi, gáy sách xộc xệch, bìa sách lem bẩn, các trang lộn xộn lệch nhau, có chỗ còn bị rách. Mình nhìn quyển sách tơi tả mà ruột đau như bị cắt ra từng khúc, giận dữ chất vấn làm cho ra lẽ. Nó thì ngơ ngác bảo ơ tao có làm gì đâu. Mình thì vừa xót vừa bực, chửi nó một thôi một hồi và thề không bao giờ cho nó mượn sách nữa. Sau này mới hiểu hóa ra đứa bạn mình không làm gì thật. Lỗi là ở mấy ông thợ ở hàng photocopy. Mấy ổng làm biếng lật từng tờ để photo trên mặt kính nên bung cả quyển ra để chạy trên bộ đảo giấy một lần cho tiện, rồi sau đó đóng gáy dán keo lại như cũ. Nhưng thế thì làm sao còn mới đẹp như trước được nữa. Chỉ tội đứa bạn mỗi lần gặp mình sau đó đều ngập ngừng ngượng nghịu.

Rồi lên tới đại học. Ta nói quãng đời đại học là quãng đời ngu dại nhất của mình. Mang tâm lý con nhà nghèo lên thành phố, mấy năm sinh viên mình chỉ chăm chăm làm thêm kiếm tiền, sách đọc mỗi năm chỉ vài quyển, cứ thế mà nó ngu dần đi. Giá mà bắt chước Bill Clinton đọc chừng vài trăm quyển trong bốn năm học, cho dù bây giờ không thành tổng thống chắc cũng không hổ thẹn mà mang danh "làm trai đứng ở trong trời đất".

Nhớ lại thời thơ ấu của mình, nhớ cái thời bò nhai lại cỏ đó, là vừa vui vừa buồn. Trẻ con nông thôn quê mình mãi đến bây giờ vẫn còn thiếu sách đọc. Nhiều đứa mùa hè chẳng có gì làm cứ la cà điện tử bi da. Mình và má từ lâu vẫn ấp ủ làm một thư viện nho nhỏ ở phòng dạy học cho tụi học trò đến đọc, muốn chọn những quyển sao cho thật hay thật ý nghĩa, hy vọng phần nào nuôi dưỡng tinh thần tụi nó. Vậy mà đến giờ vẫn chưa hoàn chỉnh. Dự định mùa hè này sẽ làm cho thật bài bản. Nên nếu bạn có sách cũ không đọc nữa thì bán lại cho mình nhé. Biết đâu trong những hạt mầm tươi sáng mà ta gieo cho lũ trẻ nông thôn, sẽ giúp hình thành một Lucy Maud Montgomery hay một Antoine de Saint-Exupéry của Việt Nam trong tương lai mai sau.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nếu mình còn hai mươi

Một bạn trẻ bảo mình: không yêu thì biết làm gì cho hết thời gian, biết làm gì cho vui. Có rất nhiều thứ để làm nếu bạn còn trẻ, khi bạn dư thời gian.

Đôi khi mình cứ nghĩ cuộc sống bây giờ có quá nhiều cơ hội, có quá nhiều điều phải làm, quá nhiều thứ để học, mà mình lại không có đủ thời gian cho từng ấy thứ. Cứ tiếc nuối nghĩ nếu mà mình biết những điều này khi còn đi học, khi mình còn trẻ tuổi, chắc hẳn cuộc sống của mình sẽ phát triển hơn nhiều, và mình sẽ không phải vật vã trăn trở như bây giờ.

Nếu mình là sinh viên, nếu mình đang đi học, mình sẽ dành thời gian để:

1. Đầu tư cho sức khỏe. Chạy bộ, đi bơi, đánh cầu lông, tập yoga, học võ.... Luyện tập thể dục thể thao không nhất thiết phải là mua một đôi giày Nike giá ba triệu, mua bộ đồ giá chín trăm ngàn, đăng ký thẻ thành viên Cali Wow vài chục triệu một năm. Mua đôi giày Thượng Đình cũng chạy được, vài chục ngàn là có cái kính bơi. Chạy bộ trong công viên không tốn tiền, đi bơi thường chỉ 15k/vé, ở Sài Gòn có lớp yoga miễn phí, còn lớp aikido ở trung tâm thể thao các quận thì chỉ tầm 120k - 150k/tháng.

Thể dục thể thao trước hết là đem lại một sức khỏe tốt, giúp tinh thần hưng phấn, đào thải chất độc bị hấp thụ từ môi trường sống ô nhiễm và thực phẩm độc hại. Sau nữa là tương tác trong những môi trường khác nhau giúp bạn có nhiều mối quan hệ hơn, mở rộng tầm nhìn và cách nhìn về cuộc sống. Một cơ thể lành mạnh là điều kiện tiên quyết để có một cuộc sống tốt.

2. Đọc sách. Mỗi tuần một cuốn, mỗi năm 50 cuốn. Tuổi trẻ tốt nhất là đọc các sách về phát triển bản thân, rèn luyện kỹ năng và truyền cảm hứng, các sách về lịch sử, văn hóa, kinh doanh. Nếu bạn yêu thích văn học thì nên đọc các tác phẩm văn học kinh điển như: Kiêu hãnh và định kiến, Tiếng chim hót trong bụi mận gai, Cuốn theo chiều gió, Jane Eyre... thay vì tiểu thuyết ngôn tình hay truyện tranh thuần giải trí.

Sách cũng không phải rẻ. Không có điều kiện mua sách thì đọc ebook. Nếu đã đọc ebook thì bạn hãy chọn sách nguyên bản tiếng Anh, vừa đọc vừa tăng thêm vốn từ vựng, một công đôi việc. Trong Goodreads có tổng hợp các trang ebook miễn phí, khá hữu ích cho các bạn thích ebook. https://www.goodreads.com/topic/show/1669039-t-ng-h-p-websites-download-ebook-ti-ng-vi-t-v-ti-ng-anh?

3. Học online. Các trang web MOOC (Mass open online courses) cho phép người dùng học miễn phí trên mạng về nhiều đề tài khác nhau: nghệ thuật, lịch sử, thuật lãnh đạo, kinh tế kinh doanh, cách dạy tiếng Anh, thiết kế, vân vân và vân vân. Một số trang như Coursera.org hay Edx.org được tạo ra bởi những trường đại học danh tiếng của Mỹ, với giáo trình chuẩn của các đại học truyền thống và được soạn giảng bởi các giáo sư nổi tiếng. Người dùng chỉ cần đăng ký tài khoản là có thể bắt đầu học. Họ cũng có thể thảo luận các thắc mắc của mình trong forum của lớp học, làm bài tập về nhà, được kiểm tra kiến thức sau mỗi tuần và thi kết thúc môn để kiểm tra trình độ. Với MOOC, người dùng từ khắp nơi trên thế giới có thể trau dồi kiến thức và thỏa mãn niềm khao khát học hỏi bất kể họ đang ở độ tuổi, trình độ và địa điểm nào.

Thay vì ngồi thương khóc một mối tình đã chết, bạn đăng ký khóa học "Apply to US Universities" rồi kiếm tấm vé đi du học Mỹ cho bạn trai cũ lé mắt, chẳng phải tốt hơn sao?

4. Làm tour guide. Vừa rèn luyện kỹ năng giao tiếp và khả năng nói tiếng Anh, vừa vui, vừa có thêm kinh nghiệm và thu nhập. Khá nhiều công ty offer dịch vụ này để bạn nộp đơn làm thử: XO Tours, Back of the Bike Tours, Vietnam Vespa Adventures Day Tours, Saigon on Bikes... Hoặc bạn có thể làm hướng dẫn viên tình nguyện cho du khách nước ngoài qua trang SaigonHotpot.vn.

5. Cho dân du lịch bụi ở nhờ. Lợi ích cũng tương tự như làm tour guide miễn phí, nhưng trải nghiệm thì rất khác biệt. Các kết nối dân du lịch với  người bản xứ đặc biệt như vậy thường đem lại cho đôi bên những kỷ niệm khó quên. Các trang web chuyên về dịch vụ này là Couchsurfing.org và HospitalityClub.org. Chỉ cần đăng ký tài khoản, viết profile, thế là bạn đã sẵn sàng để kết nối với dân lữ hành khắp thế giới. Nếu bạn không thể cho ở nhờ, thì có thể gặp nhau trò chuyện, dẫn họ đi lòng vòng quanh thành phố, hoặc tham gia các hoạt động của các nhóm thành viên tại địa phương.

6. Đi du lịch bụi. Không cần nhiều tiền và thời gian, nhiều tỉnh gần Sài Gòn có thể đi về trong ngày, chỉ cần đổ đầy bình xăng là mặc sức chạy, rời khỏi thành phố nghẹt bụi để tìm đồng lúa bao la, mùi rơm rạ trên cánh đồng mới gặt, mùi khói đốt đồng, mùi hoa màu tươi tốt, chim cò vỗ cánh bay lên, đàn bỏ nhởn nhơ gặm cỏ. Những tháng nghỉ hè có thể gói đồ xuyên Việt, hay vòng quanh ba nước Đông Dương. Có thể đi bằng xe đạp, hoặc đi bộ, chỉ cần rất ít tiền hoặc không cần cả tiền.  Đi tới đâu ngủ tới đó, giúp đỡ người khác trên đường đi, và hiểu đời hiểu người hơn sau mỗi chặng đường.

Du lịch bụi thực sự không hề đắt đỏ như ta vẫn tưởng. Em sinh viên chung nhóm bơi của mình đã đi du lịch bụi Cambodia và Thái Lan cả tháng trời chỉ tốn có 2 triệu VND, chủ yếu là đi bộ, đi nhờ xe và ở nhờ nhà dân bản xứ. Những chuyến đi như thế không mất nhiều chi phí mà để lại những trải nghiệm cho cả đời người.

7. Tham gia các câu lạc bộ tình nguyện. Các tổ chức phi lợi nhuận: Free Hugs Vietnam, Helping Hand Saigon... vẫn thường xuyên tuyển tình nguyện viên. Làm tình nguyện để biết thông cảm hơn với con người, để biết ơn và trân trọng cuộc sống của mình.

8. Viết báo. Nếu bạn thích viết lách thì viết báo là một cách rất tuyệt. Sinh viên Việt Nam, Tạp chí 2!, Hoa học trò, Tuổi trẻ, Thanh niên,... rất nhiều tờ báo cộng tác với sinh viên học sinh vì sự tinh nhạy với những xu hướng chuyển động mới của thị trường, thời gian linh động và khả năng sáng tác nhanh và nhiều của các bạn trẻ.

9. Tự học các môn nghệ thuật. Tập chơi một nhạc cụ nào đó (guitar, trống, sáo...) hoặc học vẽ tranh, khiêu vũ, múa.... Giáo dục Việt Nam không dạy chúng ta về nghệ thuật, cách làm nghệ thuật và cách thưởng thức nghệ thuật. Do vậy, quãng đời sinh viên nhàn rỗi là thời điểm tốt nhất để bạn tự trang bị cho mình những kiến thức này. Đến một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ thấy nghệ thuật là một phần lớn của cuộc sống, và thật may mắn là bạn đã không bỏ lỡ niềm vui đó. (Khỉ thật, không biết đến bao giờ mình mới chơi trống trong một dàn nhạc được đây).

Điều đáng quý nhất mà tuổi trẻ có được là thời gian, nhưng rất nhiều người trẻ không biết làm gì có ích với thời gian của họ. Mình cũng đã từng có một thời như thế, chán nản vì muốn làm điều gì đó nhưng không biết gì để làm. Còn bây giờ đi làm, bị vướng bận và bó buộc nhiều thứ, chỉ ao ước sắp xếp được thời gian để tham dự một khóa thiền Vipassana 10 ngày hoặc thảnh thơi đọc sách từ chiều đến tối muộn mà không được. (Các khóa thiền Vipassana được giảng dạy miễn phí tại nhiều nơi trên thế giới, nếu hứng thú bạn có thể xem thông tin tại trang http://www.dhamma.org/vi/).

Người ta nói: trẻ thì muốn làm mà không biết gì để làm, già thì biết mà không muốn làm. Tuổi trẻ còn dám thử dám làm, tận dụng thời gian này để trau dồi kiến thức và mài giũa kỹ năng sẽ giúp ích cho người trẻ rất nhiều trong tương lai. Nếu chịu khó rèn luyện bản thân, bạn sẽ tự tin vững bước bước ra biển lớn, hòa nhập cùng thế giới và bạn bè năm châu. Người trẻ hiểu biết thì dân trí sẽ nâng cao. Dân trí nâng cao thì chính quyền cải tiến. Chính quyền cải tiến thì đất nước đi lên. Đất nước đi lên thì đời sau phát triển. Do vậy, học tập và rèn luyện không chỉ là cho bản thân, gia đình, mà còn cho xã hội, đất nước, và cho cả các thế hệ mai sau.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS