Cớ gì mà không hạnh phúc.

Này em.

Trên đời này, được làm người là một chuyện khó. Phật kể, có một khúc gỗ bộng trôi lềnh bềnh trên mặt biển, bị gió thổi trôi dạt hết phương này đến phương khác. Lại có con rùa mù, cứ trăm năm mới ngóc đầu lên mặt biển một lần. Phật dạy, con rùa mù tìm cách chui đầu vào lỗ nhỏ của khúc gỗ trôi giạt khó khăn như thế nào, thì sinh ra được làm kiếp người cũng khó như thế ấy. Hàng triệu tinh trùng thi nhau mới có một tinh trùng gặp được trứng, bao nhiêu lần trứng rụng mới có một lần được thụ tinh. Phải tinh trùng ấy gặp trứng ấy thì mới là em, nếu không thì đã thành người khác rồi. Cái cơ duyên nó nhỏ từng ấy. Vậy cớ gì mà em không hạnh phúc?

Em có biết bao nhiêu cái thai phải bỏ đi trước khi được chín tháng mười ngày, bao nhiêu bà mẹ đau đớn vì mất con lúc còn sơ sinh, bao nhiêu đứa trẻ tử vong trước độ tuổi trưởng thành vì dịch bệnh, vì tai nạn, vì chết đói, có bao nhiêu em bé nhỏ tuổi hơn em mà phải lang thang bươn chải kiếm sống. Được lớn lên thành người, được cơ thể lành lặn, được cha mẹ nuôi nấng yêu thương cho ăn mặc học hành. Vậy cớ gì mà em không hạnh phúc?

Em đã gặp rất nhiều người trong đời, đã may mắn gặp những người yêu thương em và được em yêu thương. Dù những người đó không phải lúc nào cũng trùng nhau, nhưng người không thiệt bụng thương em thì đã (hay cũng sẽ) rời bỏ em, chỉ còn lại bên em những tấm lòng chân thật, những người yêu em vì chính em. Vậy cớ gì mà em không hạnh phúc?

Em đã được đi vài nơi, đã may mắn thấy được nhiều cảnh đẹp trong đời, ngày mặt trời lưng núi, đêm trăng treo mặt biển, được nhìn cây cối xanh tươi, được nghe chim muông ca hót. Những phép màu giản dị ấy, ngắm mỗi ngày mà không thấy cảm động sao, thiên nhiên diễm tuyệt dường ấy, được chiêm ngưỡng mà không thấy vui sướng sao. Vậy cớ gì mà em không hạnh phúc?

Em, em đã biết nhiều thứ trong đời. Đã nếm mùi vui, giận, buồn, ghét, đã biết chua cay mặn ngọt ra sao. Đã biết sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, biết thân này vốn hữu hạn. Nhận thấy thời gian của mình không có nhiều trên đời, những người em mến không ở mãi bên em. Vậy cớ gì em không trân trọng phút giây hiện tại. Vậy cớ gì mà em không hạnh phúc.

Em, em đã nhận những điều đẹp đẽ trong đời. Nụ cười, niềm vui, nỗi buồn, nước mắt, những cái ôm và những nụ hôn. Khi em trao tặng, cũng là lúc em được nhận lại. Cho nhiều thì nhận nhiều, đời đơn giản chỉ có thế thôi. Vậy cớ gì mà em không hạnh phúc?

Em, em đã làm kha khá điều trong đời. Và những mơ ước nếu cố gắng rồi em sẽ đạt được. Vậy thì sao phải ủ dột chán nản, vậy sao phải nóng nảy lo toan. Hãy ngồi đây ta cùng em thử chén trà thơm. Mùi trà thoang thoảng hương đưa, mùi cỏ dại gió lùa ngoài cửa sổ. Nhắm mắt một lát. Thở dài thật chậm, rồi hít vào thật sâu. Thấy mình đang sống, ngay tại phút giây này. Rồi em mỉm cười, trong lòng như nở hoa.


Chẳng có cớ gì để em không hạnh phúc.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chuyện các thành phố Nhật

Nikko.

Nikko là thành phố lãng mạn nhất trong số các thành phố ở Nhật mà mình đi qua. Mình yêu Nikko ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ khi bước khỏi sân ga, nhìn ra hàng hoa nhiều màu bên hông nhà ga thành phố, nhìn ra cái đài nước nhỏ bằng đá cho người đi đường dừng chân uống nước, những khu phố thấp thoáng bóng đôi tình nhân hay cả gia đình cùng nhau đi bộ thảnh thơi trong kỳ nghỉ dưỡng.

Nikko làm mình nhớ tới Đà Lạt. Nhưng Đà Lạt của mình bị chia sẻ cắt xén tùm lum không còn cái vẻ đẹp ngày xưa của nó. Còn Nikko thì đáng yêu và nguyên sơ, yên bình chào đón bước chân bao nhiêu du khách thẩn thơ dạo phố. Những hàng nhà gỗ nâu cửa ngang một tầng truyền thống với những chậu hoa e ấp trước cửa nhà. Các cửa tiệm bán đồ thủ công, đồ gỗ xinh xinh với những bảng đen nhỏ viết tay. Những cành anh đào đỏ thắm hay trắng hồng nở muộn đẹp như mơ trước sân nhà ai khiến mình mừng rơn khi bắt gặp. Con đường dốc mờ sương phủ đầy không khí mát lạnh tinh khôi của vùng cao nguyên trong trẻo. Phía trên thành phố là rặng núi xanh mờ vươn dáng thanh thoát của những cây anh đào phủ đầy lá non. Phía xa ngoài thành phố là công viên quốc gia cổ kính với hàng chục ngôi đền thờ, lăng tẩm rải rác. Một vẻ đẹp ấm áp và xưa cũ.

Đền đài ở Nikko có rất nhiều, tập trung khá gần nhau. Một điểm chung của các ngôi đền ở Nikko và trên toàn Nhật Bản mà mình thấy ấn tượng là: hầu hết các ngôi đền gốc đều đã bị phá hủy do thiên tai hay chiến tranh, còn những ngôi đền mà du khách lũ lượt thăm viếng ngày nay thực ra đã được người Nhật lần lượt xây dựng và khôi phục lại dựa trên nguyên bản. Thế nhưng, không đọc hướng dẫn thì người thường hầu như không thể phân biệt được, vì vẻ cổ kính và trang trọng mà những ngôi đền mang đến. Đi tham quan khắp nơi ở các đền đài di tích cổ, mình đều thấy công trình xây dựng đang thi công, Toshogu của Nikko, Kyomizu-dera ở Kyoto, hay cụm đền đài gần đền Todaiji ở Nara. Hoặc là tu sửa nâng cấp, hoặc là xây dựng thêm các ngôi đền chùa mới, hoặc là bảo dưỡng trang trí thêm.

Tại sao mình lại thấy ấn tượng? Bởi vì không phải nước Nhật không bị tai ương tàn phá, không phải những ngôi đền ở Nhật có sức chịu đựng vượt thời gian. Mà là do công sức tái tạo bảo tồn những công trình kiến trúc cổ, những biểu tượng văn hóa của người Nhật. Họ biến việc đó thành một điều bắt buộc, một việc phải làm. Phải bỏ nhiều công sức tiền của để tỉ mỉ mài giũa khắc chạm từng hòn đá, từng nét hoa văn trang trí mái hiên đền, để con cháu đời nay mỗi dịp xuân về cùng nhau tới tham bái lễ cầu, để du khách muôn phương thăm viếng và trầm trồ về một nền văn hóa Nhật Bản giàu đẹp. Cái quan trọng ở đây là bàn tay con người. Cái khác nhau giữa Nhật và các nước khác chỉ là họ làm, còn nơi khác thì không. Nhìn các ngôi đền mà mình trầm trồ chợt nghĩ, chắc là Nhật Bản phải đầu tư rất dữ dội cho công việc bảo tồn, xây dựng, trùng tu các công trình văn hóa, từ đội ngũ chuyên gia nhân công, đến nguyên vật liệu, đất đai và bao nhiêu thứ khác.

Nhớ đến Nikko, mình sẽ nhớ cái buổi chiều trên núi đầy sương mù lúc mình ghé thăm. Nhớ chiếc cầu đỏ nhỏ xinh vắt qua con suối nước trong như ngọc bên ngoài thành phố. Nhớ cây anh đào vĩ đại ở lăng Toshogu làm mình ngây ngất, có chú lái xe cười thật tươi đề nghị chụp ảnh giúp mình. Nhớ cảm giác phấn khích khi một mình dạo quanh chụp ảnh những ngôi đền mờ trong mưa bụi lúc trời sập tối. Nhớ cái cảm giác nuối tiếc vì vẫn chưa ghé được đến Kanmangafuchi Abyss, thác Kegon, hồ Chuzenji và nhiều nơi khác, chưa được ở lại cái guesthouse thân thiện đầy hoa ấm áp trong mưa bụi và tắm onsen. Mà thôi cứ phải nuối tiếc đi, để lần sau còn có cớ mà ghé lại chứ.

Kyoto

Nhìn Kyoto từ bên ngoài thì khó mà yêu ngay được. Thành phố trông xa cứ như một bức tranh bị cắt xén lắp ghép lung tung, những mảng màu, những tòa nhà hiện đại và truyền thống đặt cạnh nhau, mâu thuẫn và đối chọi.

Kyoto giống như một cô gái kỹ tính, tinh hoa không bộc phát ra ngoài, nên phải có thời gian thì mới hiểu mới yêu được. Và khi đã dành thời gian cho cô ấy, là cô ấy sẽ dần để lộ những nét khiến ta phải  say mê. Nói thì nói thế thôi chứ mình chỉ mất một đêm để yêu Kyoto. Đấy, các thành phố Nhật cũng như con gái Nhật vậy. Nhìn phát là yêu ngay. Phát đầu không yêu thì nhìn thêm phát nữa sẽ yêu.

Đêm đó, mình đang lang thang ở tòa nhà Kyoto Station tìm chỗ ăn tối. Kyoto Station building là một tòa nhà có thiết kế hiện đại và phóng khoáng. Ở giữa tòa nhà là một khoảng không kiểu như giếng trời khổng lồ, tạo cảm giác tự do và thoáng đãng, che giếng trời là những mái vòm hình trăng khuyết, vừa nên thơ vừa kỳ vĩ. Mình từ tầng thấp nhất đi thang máy lên tầng 11 để tìm chỗ ăn, rồi đẩy cửa bước ra hành lang đi ra giếng trời để hóng gió. Trên đỉnh tòa nhà là sân thượng với khu vườn nho nhỏ để khách vừa ngồi nghỉ chân, vừa ngắm cảnh toàn thành phố. Từ tầng cuối, mình đi thang bộ men theo giếng trời để xuống, nhìn các cửa hàng sáng lóa bên trong. Đi đến tầng ba, tình cờ quay lại, không khỏi buột miệng thốt lên một tiếng ôi. Những bậc thang dẫn lên đỉnh tòa nhà đính đầy những đốm đèn lấp lánh, chiếu sáng lung linh như ngàn sao rực rỡ. Những điểm sáng liên tục biến đổi, ghép thành hình các bức tranh cực kỳ sống động, lúc thì cảnh cành cây anh đào đang nở hoa rực rỡ, lúc thì cảnh những con thuyền gỗ vượt biển ra khơi, lúc thì cảnh khu vườn Nhật Bản lá rơi rơi, chim vỗ cánh, những cánh chim được làm cảnh động còn vươn lên hạ xuống như thật nữa mới ghê. Cuối cùng, tất cả những ánh đèn tắt hết, để hiện ra dòng chữ ở giữa "WELCOME TO", rồi từ đó, tên những thành phố của Nhật lần lượt thay đổi: TOKYO, OSAKA, HIROSHIMA, YOKOHAMA, KYOTO, và cuối cùng là JAPAN. Cảm giác ngạc nhiên, vui sướng và choáng ngợp, vì những hình ảnh ghép từ những đốm đèn nhỏ bé hiện lên vừa tinh xảo vừa sinh động, vừa rực rỡ vừa vui tươi, khiến ai qua lại cũng đứng ngẩn người nhìn ngắm mãi.

Xung quanh mình, những nhóm khách du lịch Âu có Á có túm lại đông nghịt, thi nhau chụp ảnh. Mình nhìn đám đông thay nhau đưa máy ảnh lên bấm tách tách không nghỉ, rồi đứng ngắm hình say sưa, mà lòng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Người Nhật, với văn hóa đặc sắc, tinh thần cần cù lao động, lòng mến khách và công nghệ hiện đại của họ, từ một vùng đất thiếu thốn tài nguyên, đã tạo nên một đất nước giàu đẹp làm cho du khách đến thăm không ai không yêu mến hài lòng. Nhật Bản bắt đầu phong trào Duy Tân, Tây học, Hà Lan học từ những năm 1800, đến nay chỉ hơn hai trăm năm. Thế mà những gì họ làm được khiến cả thế giới, từ Châu Âu đến Châu Mỹ cũng phải nghiêng mình kính nể. Ở nước ta, hơn hai trăm năm trước, các quan triều Nguyễn như Phan Thanh Giản, Nguyễn Trường Tộ liên tiếp dâng sớ xin vua cải cách đất nước, nhưng đều bị gạt đi. Đến nay so ta với Nhật hầu như tất cả mọi lĩnh vực đều thua kém. Ngậm ngùi tự hỏi với tình hình hiện tại, không biết hai trăm năm nữa tương lai nước Việt rồi sẽ ra sao, tương lai người Việt rồi sẽ ra sao.

Trở lại chuyện Kyoto. Ở Kyoto, đâu đâu cũng là đền đài lăng tẩm. Những ngôi đền nằm khắp nơi trong thành phố. Đang dạo loanh quanh ở một khu chợ sầm uất, rẽ vào một góc nhỏ là gặp ngay một cổng đền cổ kính. Cảm giác cứ như đang dạo phố bỗng trông thấy một viên ngọc lấp lánh ở ngã tư đường. Đang định đi đến ngôi đền vĩ đại kia, bỗng tình cờ leo lên một con dốc xanh mượt những cành phong, thế là bỗng thấy mình dừng chân trước một ngôi đền khác vĩ đại không kém. Cứ như thế, Kyoto luôn dành những món quà bất ngờ để níu chân lữ khách.

Ở Kyoto có geiko (geisha). Mình đang lơ ngơ đi trên phố Gion, nhìn cây cầu ban tối có nhành cây với những bông hoa trắng xinh xinh, bỗng thấy xung quanh mấy chàng tây nhảy xô vào chụp túi bụi cái gì ở ngay sau lưng mình. Quay lại, thì ra là một geisha đang cùng okami (má mì) đứng tiễn một vị khách sang trọng lên xe. Mình cũng bắt chước mấy bạn bên cạnh giơ máy ảnh lên chụp. Cô geisha ban đầu còn tỏ ra lịch sự, sau đó đưa tay lên che mặt, rồi vội vàng lẩn đi thật nhanh vào khu phố cổ, trốn khỏi ánh mắt tò mò của đám khách du lịch. Mình vừa buồn cười, vừa có chút thương cảm. Chắc cô thấy mình không khác gì một giống thú quý hiếm sắp tuyệt chủng, mỗi lần xuất hiện liền bị đám người trần mắt thịt vây quanh săn lùng chụp chọt săm soi, cảm giác có lẽ cũng không dễ chịu gì. Theo chân geisha đi vào con phố dốc, trải dài những quán nhỏ ấm cúng với lồng đèn đỏ, thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện và tiếng cười vang lên từ những quán trà. Đôi khi, một vài geisha đột ngột bước ra từ một ngôi nhà cửa ngang kín kẽ, rồi cũng nhanh chóng rời đi thật nhanh, đôi guốc gỗ cứ lách cha lách chách như bước chim sẻ vang trên hè phố.

Ở Kyoto, xe đạp khắp nơi. Trên những làn đường dành riêng cho xe đạp, các cô gái dáng người thon thả áo lụa váy hoa dịu dàng, những ông bà cụ già thật già, trên xe đạp lướt qua. Một buổi chiều ở Kyoto, mình thuê xe đạp để chạy đến chùa Vàng rồi ngược sang chùa Bạc. Đường nhiều đèo dốc, nắng chiều nhè nhẹ, tiếng chuông xe đạp leng keng, những làn gió thổi tóc bay mát rượi, nghe đáy lòng ánh lên niềm vui hồn nhiên rạng rỡ như thời trẻ thơ bé dại. Đạp qua chiếc cầu gần ga Demachiyanagi, thấy giữa dòng sông có bãi đá nhô lên, mình bèn đem xe xuống bờ sông ngồi nghỉ mệt. Dải đất được nối với bờ bởi những tảng đá hình con rùa bắt qua con sông cạn. Trên sông, người ta thảnh thơi dạo chơi ngắm cảnh chiều về, bên sông, những luống hoa cải vàng rực nở đẹp nức lòng. Mình nhảy choi choi qua những lưng rùa, ra nằm dài trên bãi đá, ngắm người quăng sỏi xuống sông thành những hình cầu vồng, ngắm bầu trời xanh biếc và cánh đại bàng chao liệng, thở chầm chậm. Đi một đoạn đường dài, chỉ để cảm thấy hạnh phúc giản dị như thế này thôi. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Đi bụi ở xứ hoa

Đối với Nhật Bản mà nói, mình không có nhiều duyên nợ. Không hiểu biết và hâm mộ văn hóa Nhật Bản, không biết tiếng Nhật, cũng không đặc biệt có cảm tình với người Nhật. Nhưng Nhật là một đất nước nổi tiếng là có phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, mà mình vốn là một đứa yêu thích thiên nhiên cuồng nhiệt, nên dĩ nhiên đây là một điểm đến không thể bỏ qua.

Mình có nói với bạn mình là mình muốn đi Nhật trước khi lấy chồng. Chồng thì không biết bao giờ mới lấy nhưng Nhật thì phải đi. Thế là liều xem sao. Lần đầu tự xin visa nên cũng run, không biết có lấy được không, dù vé máy bay khứ hồi thì đã trả hết rồi, liều mà. Cứ tự nhủ thôi nếu không được thì bỏ vé chuyển tiếp sang Nhật, cứ ở Malaysia đi chơi loanh quanh cũng được. Một tuần trước ngày khởi hành, cầm được visa trong tay mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh bạn gửi thư mời giúp mình là người ở Nhật đã lâu, rất thích cuộc sống ở đây và hồi trước hay kể chuyện Nhật Bản cho mình nghe. Vì anh khen môi trường và con người ở Nhật rất nhiều và thi thoảng bức xúc về tình hình kinh tế chính trị xã hội Việt Nam, nên hay bị mình chọc là cuồng Nhật. Mấy người Nhật mình từng tiếp xúc trong công việc chẳng để lại ấn tượng gì tốt đẹp, lại thêm áp lực trong nước nên đôi khi hay hiểu lầm là anh sống ở nước ngoài lâu nên quay ra chê Việt Nam. Rồi anh em sinh ra cãi nhau vì ba cái việc cỏn con như vậy.

Mãi đến khi đặt chân đến Nhật, tận mắt trải nghiệm cuộc sống ở đây, thì mình mới nhận ra niềm say mê nước Nhật của bạn mình và nhiều người khác không phải là không có lý do. Bởi vì ngoài chi phí sinh hoạt đắt hơn 3 - 5 lần so với Việt Nam thì mọi thứ khác, từ phong cảnh, môi trường, con người, thức ăn... tất cả đều tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời.

Môi trường và cảnh vật.

Nói môi trường sống ở Nhật Bản là cực kỳ lý tưởng thật không phải nói ngoa. Môi trường sạch sẽ, không khí mát mẻ và thoáng đãng, không chỉ ở miền quê mà ngay cả ở thành phố lớn. Hệ thống giao thông cực kỳ tốt, các vùng phát triển khá đồng đều, không có nhiều sự chênh lệch. Rất nhiều cây xanh và công viên. Và hoa, hoa khắp nơi. Ghé thăm Nhật vào mùa xuân, đất nước mặt trời mọc đón mình bằng cây xanh hoa thắm. Những bụi hoa đỏ rực rỡ dọc phố, hàng cúc trắng lay lay trước cửa nhà ven đường, bồ công anh và cúc dại tràn lan các bãi cỏ, chậu hoa treo sặc sỡ nơi cột đèn, những bông hoa mọc ven tường đá, hay những thảm hoa li ti dọc các bờ suối bờ kênh.

Phong cảnh ở Nhật thì đẹp khỏi nói. Không phải lúc nào là kiểu đẹp choáng ngợp khiến người ta phải há miệng tròn mắt ngạc nhiên (mặc dù cũng có), nhưng là cái đẹp theo một kiểu gọn gàng, thanh nhã dưới bàn tay quy hoạch và chăm sóc tỉ mỉ của con người. Cái đẹp hiện diện khắp nơi, mỗi góc phố, mỗi ngôi nhà, mỗi hàng cây, mỗi người đi trên phố, mỗi ao hồ sông suối sân vườn. Cái đẹp ở Nhật như là một quy tắc xã hội, một sự thật hiển nhiên không có gì đáng nói. Dường như mỗi bông hoa chiếc lá đều lặng lẽ đung đưa trong cái đẹp từ ngàn xưa của nó, để rồi khi có người ngẩn ngơ ngắm nhìn và khen ngợi chúng, thì chúng khẽ nghiêng đầu trả lời: "À, vâng, tôi quả có đẹp thật, nhưng cũng chỉ như tất cả bạn bè tôi ở đây mà thôi. Chẳng phải chúng tôi đều nên vậy hay sao?"

Trong những khu vườn truyền thống của Nhật, mỗi lần bước vào là như bước vào một thế giới khác, thế giới của không gian xanh mát, của sự thanh tao và yên tĩnh. Cảm giác chúng được xây dựng một cách rất chặt chẽ, ngăn nắp, cứ như mọi vật từ nhành cây, ngọn cỏ đều được đặt vào đúng vị trí của nó. Đó là vẻ đẹp của sự hài hòa, uyển chuyển, không có cái gì quá nổi trội, cũng không có cái gì yếu kém hoặc thừa thãi. Tất cả những đường nét tạo vật hòa nhịp vào nhau, bổ sung cho nhau làm nên một vẻ đẹp toàn thể. 

Vẻ đẹp Nhật là đẹp theo kiểu chuẩn mực, đẹp như trong tranh vẽ, như trong thơ Đường ngày xưa. Không cần tìm kiếm, hầu như đưa máy vào bất kỳ chỗ nào cũng sẽ cho bạn một shot hình đẹp. Bởi vì tất cả dường như đã được lên kế hoạch, được thiết kế, được kiến tạo gần như hoàn hảo. Bên mái đền nâu là những nhành phong xanh mướt, ngay góc đẹp nhất để nhìn cảnh hồ nước là những cây lá đỏ cành lá lòa xòa, phía trước lâu đài cổ là những cây tùng cây bách hiên ngang, hướng nghiêng nghiêng để chụp ảnh cây cầu là những cành liễu lơ thơ. Dường như người ta đã định sẵn là cái góc đó là người ta sẽ ngắm cảnh đó, chụp hình đó, nên người ta đã cặm cụi trồng thêm cây lá để có những cành cây bông hoa xinh tươi. Để cho hình ảnh thêm sinh động, cảnh sắc thêm xinh tươi, để cho ta một tấm hình đẹp như trong bưu thiếp, để ta nhìn ngẩn ngơ và chìm đắm trong khung cảnh  như ở chốn thần tiên.

Và những ngôi nhà Nhật. Từ lúc bước xuống sân bay Nagoya đi tàu vào thành phố, đến lúc lang thang những vùng nông thôn Nhật Bản, mình không thể nào rời mắt khỏi những ngôi nhà kiểu Nhật. Các ngôi nhà một đến hai tầng với mái dốc truyền thống, nằm trong những khuôn đất vuông vức như bàn cờ. trước cửa nhà nào cũng là cây lá xanh tươi, hoặc là chậu nước đài nước cây cảnh bon sai bé xinh, hoặc là những cây đào cây mận hoa hồng hoa trắng dịu dàng khoe sắc, hoặc là một dàn các chậu tú cầu, cúc tím, hoa ly, hoặc truyền thống hơn, là những cây tùng cây bách vững chãi hiên ngang che trước cửa. Nhìn vào vừa trong lành ấm cúng, lại vừa vững vàng an yên. Còn ở vùng nông thôn, giữa những cánh đồng mát xanh như ngọc, nổi lên từng cụm nhà mái cong nâu xám, bình yên bên rặng tre cánh rừng.

Chuyện về phong cảnh môi trường ở Nhật thì mình sẽ kể riêng theo chiều dài chuyến đi dọc các thành phố. Vì ở Nhật, mỗi thành phố dường như có một gương mặt riêng, một chủ đề riêng, một tính cách riêng. Mỗi nơi một vẻ mà nơi nào cũng đáng yêu đáng nhớ.

Đầu tiên là Tokyo

Mình vốn không ưa các thành phố lớn, toàn các tòa nhà cao che ánh mặt trời, bê tông cốt thép lạnh lẽo, không khí đặc mùi khói bụi và người vật xe cộ chen chúc nhau. Nên mình luôn cố tránh các thành phố trung tâm đến mức có thể, bước chân xuống sân bay Băng Cốc là chạy thẳng về Pattaya, vừa đến Manila là bắt phà đi Coron, hoặc đến Kuala Lumpua là bay thẳng ra các đảo khác, Hồng Kông và Đài Bắc cũng không phải là nơi mình yêu thích. Quen như thế, nên khi đọc nhiều review rằng Tokyo là một nơi đáng để đi, mình dành trong hành trình ba ngày cho Tokyo, suy đi tính lại thấy cũng hơi nhiều. Nhưng nghĩ nếu ba ngày nhiều quá thì sẽ bỏ bớt thời gian ở Tokyo để đi tàu lên Aomori ngắm hoa anh đào cho dễ chịu.

Vậy mà cái bạn ấy, cái bạn Tokyo đáng ghét ấy, làm đảo lộn tất cả những dự định của mình. Vì Tokyo thật không giống bất kỳ thành phố lớn nào khác mình từng đi qua.

Tiếng là một trong bốn trung tâm kinh tế tài chính lớn nhất thế giới, thủ đô của quốc gia phát triển nhất nhì Châu Á, vậy mà Tokyo êm đềm yên bình đến kỳ lạ. Khu Asagaya nơi mình ở, là những con phố sạch sẽ đầy tiếng chim sẻ kêu và thấp thoáng bóng người đi bộ, là các cửa hiệu be bé xinh xinh với những chậu thạch thảo trước cửa, là hẻm nhỏ quanh co với hàng cây nở đầy hoa trắng xóa, những ngôi nhà hai tầng vừa phải với bức tường phủ đầy dây leo màu xanh.

Tiếng là nơi đông dân và đắt đỏ bậc nhất hành tinh, vậy mà bạn ấy chơi sang đặt ngay trung tâm một Hoàng Cung rộng lớn với vườn cây xanh mướt và những mảng trống bao la xung quanh, những công viên đền thờ rộng hàng mấy chục héc ta đi muốn rã cẳng, những ngọn đồi phủ đầy cây xanh và bồ công anh bé dại, những hàng xe cộ thưa thớt, nhịp nhàng và chậm rãi. Kiến trúc đô thị được quy hoạch chặt chẽ, các tòa nhà cao tầng được thiết kế và định vị hợp lý,  kết hợp với ao hồ sông ngòi đem lại cảm giác thoáng đãng xanh tươi, không giống như những thành phố ngột ngạt thiếu nắng trời của các quốc gia láng giềng. Lang thang khắp thành phố cả ngày trời, điều mình thích nhất là cảm giác mặt mũi vẫn sạch sẽ, cơ thể vẫn thoải mái bình thường. Không như Băng Cốc, Sài Gòn hay tệ hơn là Jakarta, đi một buổi trời về nhà là mặt phủ một lớp bụi mờ, lấy khăn ra lau thì thấy đen òm, và cổ họng thì bắt đầu ran rát.

Tokyo có quá nhiều chỗ để chơi phù hợp với mọi kiểu người, Imperial Palace, Shinjuku gyoen, Meji Shrine, Showa Kinen hay Koishikawa Korakuen dành cho người yêu thiên nhiên và văn hóa như mình; Harajuku, Akihabara hay Ginza cho người thích shopping; Shibuya hay Roppongi cho ai thích cuộc sống sôi động về đêm, Tokyo Tower hay Skytree để ngắm nhìn thành phố từ trên cao. Rồi từ Tokyo lại bao nhiêu là side trip có thể đi, Nikko, Yokohama, Hakone, Five Fuji Lakes..... Danh sách những nơi có thể đi ở Tokyo cứ kéo dài dằng dặc khiến mình cứ muốn đi tiếp đi tiếp.

Yêu Tokyo vì cái êm đềm bình yên thật bất ngờ của nó khi mình dạo quanh thành phố, yêu Tokyo vì khoảng trời xanh biếc nắng chiếu lấp lánh qua vòm cây anh đào ở công viên Shinjuku gyoen, yêu Tokyo vì cái cảm giác thú vị lúc nhìn đại lộ Shibuya đông nghẹt người từ cafe Starbucks, thấy đời tươi mới và rộn ràng như chưa hề biết buồn là gì. Bởi vậy rốt cuộc mình đã dành cho Tokyo thêm đến hai ngày so với kế hoạch, rồi trước ngày về còn ráng chạy từ Osaka lên Tokyo để thăm lần cuối trước ngày chia tay.

Rời Tokyo, mình còn luyến tiếc vì chưa thăm được Asakusa, đảo nhân tạo Odaiba, công viên Ueno, và cả Kamakura với tượng phật vĩ đại cách Tokyo không xa. Chưa có thành phố lớn nào làm mình muốn quay lại đến thế, chưa có thành phố lớn nào làm mình thấy yêu mến và bịn rịn đến thế.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS