Miễn là mình còn sống


Mình bước vào nhà. Một ngày mệt mỏi. Tâm trạng lên xuống theo những tin tức đưa lại. Mình cuống quýt đến nỗi các bé em làm chung cũng phải lên tiếng trấn an.

Quyển sách đầu tay của mình rốt cuộc cũng đã hoàn thành. Đã qua rồi những ngày mình ngồi viết từ sáng đến tối không có gì vào bụng. Qua rồi những đêm thức từ 12h khuya đến sáng hôm sau để sửa bản thảo. Những ngày đi company trip, lúc mọi người đang chơi đùa chạy nhảy trên bờ biển hoặc shopping, thì mình ngồi lì trên phòng hoặc xe buýt, trên thì đau đầu dưới thì tiêu chảy, mà vẫn ôm bản in ngồi lẩm nhẩm đọc lại lần cuối trước khi gửi đi. Tất cả đã qua rồi. 

Mình quay lại với những thói quen cũ, ngồi thiền, đọc sách và chạy bộ. Lại yoga đều đặn mỗi tối thứ tư. Lại đi bơi mỗi chiều cuối tuần. Quay trở lại với những sở thích ngày trước. Với tâm trạng an yên lặng lẽ và nhịp sinh hoạt điều độ. 

Nhưng cuộc sống không vì thế mà bớt đi dư vị chua cay mặn ngọt. Những thách thức mới lại tiếp tục. Những kế hoạch khác nảy sinh. Những rắc rối vẫn hiện ra liên tiếp ở sở làm. Và ngày hôm nay, mình nghe tin rằng quyển sách của mình đang có khả năng không được xuất bản vì có những nội dung nhạy cảm.

Nhưng có hề gì. Mình tự nhủ. Harry Potter và Hòn đá phù thủy bị từ chối 12 lần liên tiếp trước khi được xuất bản. Andrea Hirata đã ném đi bản thảo quyển sách đầu tay của ông xuống sông. Tiểu thuyết Carrrie sẽ yên vị ở thùng rác nếu vợ Stephen King không nhặt lên và khuyến khích chồng viết tiếp. Còn Viktor Frankl thì đã suýt chết trong trại tập trung của Đức Quốc Xã trước khi cho ra đời Man’s Search For Meaning. 

Dù sao thì mình cũng đã học được rất nhiều điều sau khi viết xong quyển sách. Dù sao thì mình vẫn còn sống. Rồi mình sẽ viết những cuốn sách khác.


Mình mở cửa sổ. Gió đêm nổi lên. Miễn mình còn sống. Mình hít thở sâu, rồi mỉm cười.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mấy chuyện lan man

Hôm bữa ngồi trò chuyện với mấy bạn sinh viên về du lịch bụi, mình có bảo một trong những lợi ích của việc đi nhiều là giúp cho mình có cái nhìn cởi mở, bao quát hơn trước, không mang nặng tính cục bộ địa phương hơn trước. Bữa nay mới đi về, lại có hứng ngồi kể tiếp.

1/ Mấy chuyện lẻ tẻ.

Người Việt mình thường có câu cửa miệng kiểu tự sướng “chỉ có ở Việt Nam” hoặc chỉ trích “chỉ Việt Nam mới thế”, và báo chí Việt đôi khi cũng hay khai thác các đề tài tạo ấn tượng Việt Nam có những thứ độc đáo đặc biệt khác người, hoặc là tồi tệ xấu xí lạ thường. Nhưng mà đi nhiều thì biết là ít có cái nào mà đặc biệt chỉ riêng Việt Nam mới có lắm.

Ví dụ vài chuyện nhỏ thôi.

Truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ thì chắc là không người Việt Nam nào không biết. Vì sinh ra đã là dòng dõi Rồng Tiên rồi nên người Việt đã có sẵn máu tự hào trong người. Nhưng cái đó đâu phải chỉ của riêng Việt Nam. Ngay cạnh bên ta, nước bạn Campuchia cũng có một sự tích y hệt. Tương truyền rằng dân tộc Khơ me ngày nay vốn được hình thành từ hai nhóm người, những người trên núi là hậu duệ của chim thần Garuda, còn những người dưới nước là cháu chắt của rắn thần Naga. Người trên núi xuống, người dưới nước lên, tụ hội họp mặt thành giống nòi Khơ me bây giờ. Truyền thuyết này với chuyện con Rồng cháu Tiên giống nhau đến mức khó tin, mà cũng thật khó có cơ sở nào để nói là bên nào quay cóp bên nào.

Chuyển sang dzụ khác, mấy tờ báo mạng trong nước thỉnh thoảng hay giựt tít: “Những món ăn Việt Nam khiến người nước ngoài sợ hãi”, trong đó có món hột vịt lộn và tiết canh. Xời, làm như chỉ có Việt Nam là có món đó không bằng. Hột vịt lộn là thức ăn đường phố cực kỳ phổ biến ở Philippines, Lào và Trung Quốc. Và thứ máu sống như tiết canh không chỉ có ở Việt Nam mà còn là một món ăn được ưa chuộng ở miền trung Thái.

Rồi tết nhất đến, khách Tây tới nhà thường được gia chủ Việt Nam mời thử món hạt dưa. Tưởng là một món độc đáo kỳ quái lắm hen, nhưng du khách đó mà đã một lần đặt chân đến Tung Của rồi thì mới biết là món này được bán đầy đường tại Hồng Kông, Trung Quốc.  

Chưa hết, còn chuyện cái xe kéo tay vốn rất phổ biến ở Việt Nam hồi đầu thế kỷ 20, trong quyển Tuấn, chàng trai nước Việt có nguyên hẳn một chương để phê phán nó. Sách kể rằng có quan Sứ người Pháp được người ta tặng cho một chiếc xe kéo, lại cho hẳn một anh lính lệ theo hầu, quan cười ngặt nghẽo mà rằng: ở Pháp nếu dân chúng thấy một người ngồi trên xe cho người khác kéo đi thì họ sẽ cho rằng cả hai người đó đều điên hết thảy. Tác giả còn mượn lời quan Sứ Pháp đó để phê phán người An Nam dã man, cho con người kéo xe không khác gì xúc vật, lại đả kích thói trưởng giả học làm sang và ưa đè đầu cỡi cổ người khác của người Việt. Có lẽ ông quan Sứ người Pháp giả tưởng này và tác giả Nguyễn Vỹ của sách đã chưa từng đi đến Nhật, bởi vậy nên không biết xe kéo tay chính ra là phát minh của người Nhật. Tại Nhật Bản đến bây giờ người ta vẫn còn dùng xe kéo để phục vụ khách du lịch như một trong những thú vui tao nhã chẳng có gì đáng trách.

Nhắc đến tết, lại nhớ chuyện mấy bạn nước ngoài kể chuyện ngán nhất là cứ đến tết lại bị báo chí bạn bè người Việt lôi ra phỏng vấn hỏi han: “Bạn thấy Việt Nam có đẹp không? Bạn thấy người Việt Nam thế nào? Bạn thấy tết ở Việt Nam có vui không?”. Ừ thì Việt Nam đẹp, cũng như Philippines, Indo hay Malaysia. Ừ thì người Việt Nam thân thiện dễ mến, cũng như hầu hết các dân tộc khác trên toàn cầu. Ừ thì tết ở Việt Nam cũng vui, ngang ngửa như Songkran ở Thái Lan hay lễ hội té nước ở Lào. Đẹp bình thường, tốt bình thường, thế thôi, chẳng phải là cái gì ghê gớm. Trừ phi là Việt Nam từ một nước đang phát triển tự nhiên biến thành cường quốc vượt mặt cả Anh Mỹ chỉ trong một năm, hay là cả dân tộc Việt Nam đột nhiên chuyển lên sao Hỏa sống hết thảy, thì người ta có cái để nói. Chứ còn hiện tại thì, cũng bình thường thôi, chả ai hơi đâu hễ tí là để ý Việt Nam thế này Việt Nam thế nọ để năm hết tết đến kể lại cho người Việt nghe.

Vài ví dụ nhỏ để nói rằng Việt Nam chẳng có gì là đặc biệt, hổng phải “ta là một, là riêng, là duy nhất”. Càng đi, càng tiếp xúc với nhiều người khác nhau, đến các quốc gia và tiếp xúc những dân tộc khác nhau, mới nhận ra chỗ đứng thực sự của mình.  Chúng ta chỉ là một đất nước nhỏ trong hơn hai trăm quốc gia và vùng lãnh thổ trên trái đất, người Việt thì cũng là con người. Tuy chúng ta có những ưu và nhược điểm này khác, nhưng nhìn chung mà nói thì Việt Nam chẳng có gì quá khác biệt so với các quốc gia và dân tộc khác trên thế giới. Việt Nam không phải là cái rốn của vũ trụ, không phải là trung tâm của sự chú ý trên thế giới, nên cũng đừng có tâm lý hễ Việt Nam thì tốt là phải cực tốt, mà xấu cũng phải là thậm xấu thì mới chịu. William Hazlitt có câu: “A wise traveler never despises his own country” – Một nhà lữ hành từng trải không bao giờ khinh bỉ đất nước của anh ta. Nhưng một người lữ hành đích thực cũng chẳng bao giờ tự hào mù quáng về dân tộc mình. Tự hào dân tộc hay tự ti dân tộc quá đáng đều dẫn đến tiêu cực.

2/ Góc tối của dân lữ hành.

Dân mình thường có thói hễ gặp dân Tây là dòm dòm, ngó ngó và rất là thân thiện với người nước ngoài. Đó có thể được xem là biểu hiện của tâm lý sính ngoại, nhưng cũng không phải là của riêng người Việt. Quanh châu Á hiện tại, đi đâu cũng thấy người ta chạy theo phương Tây, thần tượng văn hóa phương Tây. Họ thường hiếu khách với người nước ngoài, đặc biệt là dân da trắng, và có quan điểm rằng người Tây nào cũng hay, cũng lạ, cũng khác biệt hay ho. Nhưng điều đó khiến người ta quên đi sự thật rằng có không ít thằng Tây bênh hoạn, chẳng thiếu gì những kẻ da trắng không ra gì. Có nhiều đứa không kiếm được việc làm tử tế ở quê hương, chẳng làm nên công trạng gì, nên chạy qua sống vất vơ vất vưởng ở châu Á, chỉ cần da trắng và biết nói tiếng Anh là đủ kiếm tiền rồi, sống thoải mái và hưởng thụ với mức sống rẻ mạt tại những nước như Việt Nam, cả đời lang thang từ nơi này sang nơi nọ, chẳng làm được gì có ích cho đời.

Ngay cả dân lữ hành cũng vậy, dạo gần đây phong trào đi bụi nổi lên như trào lưu, hễ xưng mình là “phượt tử”, là “traveler” là người đối diện liền tròn mắt “wow, cool” và nhìn mình bằng con mắt than phục. Nhưng mấy ai biết được dân đi bụi đâu phải ai cũng tử tế, ai cũng du lịch có trách nhiệm và tích cực. Khối gì những người kéo nhau đi cho có hội có thuyền, học thì ít mà nhậu thì nhiều. Cũng không ít người đi bụi sống cuộc đời phong lưu phóng đãng, phịch phượt bừa bãi, sống không mục đích chẳng chí hướng, tháng ngày rong chơi phí hoài tuổi trẻ.

Vậy nên, càng đi, càng thấy nhiều, càng biết nhiều. Biết rằng ta không thể dễ dàng phán xét một người nào đó chỉ dựa vào màu da, tôn giáo, hay bề ngoài của họ. Biết rằng thế giới vô cùng và con người thì đa dạng. Không phải hễ cứ Tây là văn minh lịch sự, hễ Ấn là cao to đen hôi và thích hiếp dâm, không phải dân lữ hành nào cũng cool, cũng tử tế. Ở đâu cũng có người này người khác, cũng có cái tốt cái xấu. Cũng như không phải ai có bằng tiến sĩ cũng là người có văn hóa, không phải người làm nghề này thì tính cách phải thế nọ, không phải cứ có cái nhãn mác này là tính chất sẽ tương đương. Bởi vậy mình ít nói với người mới quen những thông tin cá nhân như xuất thân gia đình, công việc nghề nghiệp, tuổi tác, tình trạng hôn nhân, chỉ vì mình không muốn bị chỉ mặt đặt tên thông qua những cái nhãn.

3/ Tiếng Anh của các nước.

Mấy bạn nhỏ có nói với mình: Em cũng muốn đi du lịch nước ngoài nhưng mà tiếng Anh của em dở quá. Ủa, vậy bạn tưởng tiếng Anh của dân các nước xung quanh hoàn hảo lắm hẻ? Chỉ có dân các xứ như Anh, Mỹ, Úc, New Zealand, Canada là có tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ thôi. Còn các nước còn lại, thì tiếng Anh đối với họ cũng chỉ là ngoại ngữ giống mình. Đặc biệt là các nước Á Châu với đa số ngôn ngữ là tượng hình, thì họ học tiếng Anh còn nhọc nhằn hơn người Việt nữa.

Tiếp xúc với bạn bè các nước quanh, mình thấy mỗi nước đều có hạn chế trong phát âm tiếng Anh của họ, tùy vào mỗi ngôn ngữ mà có những hạn chế nhất định. Nếu như người Việt mình thường quên phụ âm cuối khi nói tiếng Anh, kiểu như “This is my house” thì thành “Đít i mai hao”, hoặc thêm phụ âm từa lưa tà la, sờ lung tung sờ lộn xộn “Đít sờ i sờ mai sờ hao sờ”, thì các nước bạn ta mỗi nơi sai một kiểu.

Người Thái nói chữ r thành chữ  l: “Solly, there is no loom for tomollow” (Sorry, there is no room for tomorrow). “It is a zoo, am I lai” (am I right).

Người Hoa thường nhầm v với w hoặc qu: “It’s a prai quit company” (private).

Người Hàn Quốc cũng không nói chữ v, thay vì Việt Nam thì gọi là Bê thư Nam.

Người Nhật hay lộn chữ l thành chữ r: “I really rike Vietnam”, may mà chưa có anh Nhật nào tỏ tình với mình bằng câu: “Ai rớp du” (I love you).

 Người Ấn Độ, người Pakistan, Bangladesh thì nói tiếng Anh nghe như bắn súng liên thanh, nghe xong phải hỏi lại anh nói gì thế anh. Tiếng Anh của Ấn mới nghe lần đầu thì khó mà hiểu hết được, “love” biến thành “lô v”, những chữ có âm l phía sau như “will” thì dường như l muốn ly khai khỏi will.

Châu Âu cũng không ngoại lệ.

Dân Pháp hay nhầm chữ "h" do đó là âm câm trong tiếng Pháp, cái nào có "h" thì đọc thành không có còn cái không có thì lại bỏ vào, nghe vừa khó hiểu vừa buồn cười: "I want to heat hegg" (I want to eat egg), "Ave you ad dinner?" (Have you had dinner).

Mấy bạn Tây Ban Nha thì nói âm "tr" giống như người dân tộc miền núi Việt Nam vậy đó, tờ rưng, tờ rang, tách chữ t ra khỏi chữ r. Nên là "tram" thành "tờ ram", "truck" thành "tờ ruck", còn "trumpet" thành "tờ rum pet". 

Mấy bạn nước khác chưa để ý nên chưa biết. Chừng nào biết bổ sung tiếp.

Dĩ nhiên là không phải tất cả mọi người thuộc các dân tộc trên thì sẽ bị những lỗi đó, cũng như người Việt rất nhiều người không "sờ nhầm". Nhưng kể vui vậy để nói không phải ai cũng nói tiếng Anh chuẩn. Mà cũng không ai trông đợi mình phải phát âm cực chuẩn. Dù gì thì tiếng Anh cũng chỉ là ngôn ngữ, chỉ là một phương tiện để giao tiếp. Đừng để nó biến thành một vấn đề cản trở ta bước ra thế giới. Mà càng yếu tiếng Anh, thì càng phải đi nhiều, nói nhiều, thì tiếng Anh của mình mới khá hơn được chứ. Bắt đầu thì cứ nói sao cho người ta hiểu là được rồi. Cứ vô tư đi, vô tư nói.


Tới luôn đi sợ gì.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nói chuyện về quy chuẩn

Bữa trước một anh bạn mới quen ở Úc nói chuyện với mình, bảo anh không đồng ý với bài mình viết về lòng tốt của người đàn ông ở bến xe. Anh bảo nhặt được của rơi đem trả lại là một việc hết sức bình thường, bản thân anh đã từng làm, không có gì to tát cả. Anh cũng bảo dường như xã hội Việt Nam đang thiếu vắng lòng tin, và những gì bình thường lại trở thành bất thường, còn những cái khác bất thường lại được cho là bình thường.

Mình nói mình đồng ý với anh rằng xã hội Việt Nam đang thiếu vắng lòng tin, chuyện đó quá trời người nói rồi. Mình đồng ý rằng việc nhặt được của rơi đem trả ở Việt Nam hiện đang coi là việc làm bất thường, trong khi ở các nước khác như Úc, Nhật, chuyện đó là bình thường, là bắt buộc phải làm.

Nhưng mà chuyện đó không có gì là lạ. Ý mình là mỗi xã hội có một quy chuẩn riêng, cái được cho là bình thường ở nơi này lại bị coi là bất thường ở nơi khác. Mình đùa rằng ví dụ phần đông người Việt vẫn cho rằng casual sex là bất thường, nhưng ở các quốc gia phương Tây, đó là việc bình thường. Hay cha mẹ già yếu ở Việt Nam thì ở với con cháu để được chăm lo phụng dưỡng, nhưng ở các nước phát triển con cái tống cha mẹ già vào viện dưỡng lão là chuyện bình thường. Và Việt Nam là một quốc gia đang phát triển, tình hình an ninh xã hội chưa được ổn định. Vì thế, nếu việc nhặt được của rơi đem trả lại người khác thuộc phạm trù đạo đức bắt buộc ở các quốc gia phát triển này, thì ở Việt Nam nó được cho là lòng tốt, vì không phải ai cũng làm như thế.

Nhưng mà, dĩ nhiên chúng ta đâu ai muốn Việt Nam là một nước đang phát triển mãi đâu, đúng không? Cho nên trong việc này chúng ta phải làm gì? Theo mình, để tiến tới một xã hội ổn định (đao to búa lớn nghe cho nó hoành tráng, hehe), thì điều đầu tiên mình cần làm là nâng quy chuẩn của mình lên. Từ cái thước đo lòng tốt ở chỗ nhặt được đồ trả lại, thì giờ phải nâng nó lên để biến việc đó thành chuẩn mực đạo đức bình thường, bắt buộc, là chuyện dĩ nhiên phải làm, giống như ăn cơm xong phải rửa miệng hoặc đi ị xong phải chùi đít vậy đó. Đứa nào hông làm đứa đó thành bất thường, hehe.

Hồi trước bạn mình bảo mình viết một quyển sách về đề tài người Việt xấu xí đi. Bản sẽ mua về coi. Mình nghĩ, trời, cái đề tài nhàm chán ấy mà làm gì phải viết cả một quyển sách về nó. Nếu mình viết về nó, thì quyển sách của mình sẽ có tiêu đề: Làm sao để người Việt hết xấu.

Có một số hành vi, cách ứng xử xã hội của người Việt bị cho là không phù hợp trong các xã hội khác, từ đó biến thành xấu xí. Nhưng điều mình nhận thấy là người Việt bị cho là xấu xí không phải vì chúng ta là một dân tộc man di mọi rợ ăn lông ở lỗ (hông phải đâu, xin lỗi mình hông thích tự ti dân tộc), mà là vì tụi mình sinh ra lớn lên hông có được ai dạy dỗ, chỉ bảo cho mấy việc đó hết trơn á, quy chuẩn xã hội của mình nó khác quy chuẩn xã hội ở mấy chỗ khác, xung quanh mình ai cũng làm vậy mà. Vậy giờ làm sao cho hết xấu, lại nâng quy chuẩn lên.

Ví dụ hè. Đơn giản thôi, chuyện ăn ở vệ sinh.

Hôm bữa cái bài báo mà nhiều người share về Khi ăn đừng gắp cho người khác đó, thực ra nó chỉ là một phần câu chuyện thôi. Mà chính xác nó phải là: khi ăn, đừng dùng đầu đũa mình đang ăn để gắp cho người khác.

Quy chuẩn hợp vệ sinh là thế này:

- Khi ăn, mỗi người phải giới hạn đũa, muỗng mình đang ăn trong chén, đĩa của mình. Mỗi món ăn chung có một đũa/muỗng để múc chung, và khi múc, không để các đồ dùng chung đó chạm vào bát riêng của mình.

Người Việt mình cũng như một số quốc gia châu Á khác có thói quen ăn chung uống chung cho nó hòa đồng, thân thiện. Thực ra đó là nguồn lây vi khuẩn và các bệnh truyền nhiễm bằng đường miệng. Hai anh chị dạy yoga của mình vẫn thường nói: nếu mà bạn sẵn sàng hôn một ai đó, thì hãy ăn chung đũa, muỗng với họ. Hôm nọ có một bạn lấy nĩa bạn đang ăn để xớt một phần thức ăn thêm từ dĩa cơm khác, liền được chị dạy yoga nhắc nhở: "No, em, you have to take that whole plate. Because your fork touches the plate". Ở Hồng Kông, trong các nhà hàng sang trọng, người ta dọn ra cho mỗi thực khách hai đôi đũa, đôi đen đôi trắng. Một đôi được dùng để gắp thức ăn từ đĩa/bát thức ăn chung vào chén, một đôi còn lại được dùng để ăn trong chén của mình.

- Khi uống: lấy ly uống nước xong thì phải rửa ly trước khi cất ly vào vị trí cũ. Nhiều người đến chơi nhà người khác mượn ly uống nước rồi để lại chỗ cũ thì nghĩ là mình sạch sẽ lịch sự rồi hen, chưa, còn quên công đoạn rửa ly.

Khi chế biến thức ăn:

- Hạn chế tối đa việc chạm tay không vào thức ăn, tất cả phải dùng bao tay. Mấy món gỏi trong cỗ tiệc mà các cô các thím nhà mình thường lấy tay nhồi nhồi trộn trộn rồi bốc ra bỏ vào chén cho mỗi người đó hen, các bạn Tây kỹ tính mà thấy cảnh đó là nói liền: "No thanks, I'm full".

- Nếm thức ăn, không phải theo kiểu là lấy cái vá đang quậy quậy trong nồi múc súp lên nếm thử, rồi lại bỏ vào nồi quậy quậy tiếp đâu hen. Cách làm đúng phải là: lấy một cái bát sạch, lấy muỗng múc ít nước từ nồi, đổ nước vào trong bát, nếm lại từ cái bát đó, rồi rửa cái bát đó đi, chứ không phải nếm trực tiếp từ nồi.

Trong nhà vệ sinh:

- Rửa tay xong thì vẩy tay theo hướng xuống để nước rớt xuống dưới bồn rửa mặt, chứ đừng vẩy ngang sang hai bên. Vào nhà vệ sinh gớm nhất là các chị vừa đi toilet, rửa tay xong là vẩy tung tóe vào người bên cạnh.

- Đi nặng xong thì đậy nắp bồn cầu trước khi dội nước (để ngăn không cho vi khuẩn xộc lên mũi mình gây ngộ độc). Đi xong thì phải đậy nắp bồn cầu lại. Và luôn đóng cửa toilet lại sau khi đi ra. Nói chung cửa toilet và nắp bồn cầu phải được đóng lại khi không sử dụng.

Còn mấy cái lặt vặt nữa như:

- Khi ho hay hắt xì: che miệng lại và quay đi chỗ khác để nước bọt không văng vào những người xung quanh.
- Cái này không thuộc phạm trù vệ sinh mà thôi nhân tiện liệt kê luôn. Vào thang máy, nép qua bên phải hoặc bên trái để nhường đường cho người đi ra trước rồi mới đi vào. Mấy bạn ẩu ẩu nhào nhào len vào trước mà gặp các anh nước ngoài đi ra là bị lườm cho rách mắt.

Nói chung việc sinh sống giữ ý tứ sao cho không ảnh hưởng tới người khác là một việc làm bắt buộc ở các xứ sở văn minh. Điều đó quy định thành luật luôn. Ở dơ cũng bị phạt. Ví dụ như ở Úc, bạn đi thuê nhà, thì sẽ có một cái cơ quan chuyên quản lý việc đó, và đến kiểm tra nhà thuê của bạn định kỳ. Nếu bạn ăn ở dơ dáy, chủ nhà sẽ báo lại cho cơ quan quản lý, và họ đánh dấu vào rental record của bạn. Người cho thuê sau này nhìn vào record đó có quyền từ chối không cho thuê tiếp. Hết kỳ hạn thuê dọn đồ đạc mà nhà cửa không sạch sẽ như khi vào ở, thì chủ nhà phải thuê người lau chùi dọn dẹp, và bạn sẽ phải trả cái tiền đó. Ghê hông? (Cái này nghe kể nếu không đúng vui lòng đính chính)

Bữa đọc quyển Plato và thú mỏ vịt bước vào quán bar (cười thì đã mà chả có hiểu gì hết trơn), có một chi tiết mình thấy rất thú vị, đó là triết học luật pháp. Triết học luật pháp cho rằng luật pháp nên khuyến khích phát triển đức hạnh, rằng luật pháp là để luật hóa các nghĩa vụ đạo đức, và đem lại kết quả tốt đẹp cho nhiều người nhất. Ví dụ luật cấm đái bậy là để khuyến khích phát triển những tiêu chuẩn đạo đức cao hơn trong mọi nhóm người, đặc biệt là nhóm người đái bậy nơi công cộng. Luật chống đái bậy chủ trương rằng mọi công dân phải có nghĩa vụ tôn trọng cảm giác của người khác. Và vì luật này đem lại kết quả tốt đẹp cho nhiều người hơn là gây bất tiện cho một số ít người đái bậy. Cho nên, bộ luật này được áp dụng.

Thú vị vì mình thấy hình như nhiều phần trong luật pháp ở các xứ văn minh đúng là nhằm mục đích đem lại kết quả tốt đẹp cho nhiều người nhất. Còn nước mình, không phải tất cả mọi bộ luật đều nhằm phục vụ lợi ích của đa số, hay khuyến khích đức hạnh và nghĩa vụ đạo đức. Cho nên muốn văn minh thì chỉ còn có cách là quan sát người ta và tự mình nâng quy chuẩn đạo đức/ ứng xử của mình lên thôi.


 Ôi trời, sao mà phức tạp dữ. Thâu tui ở dơ quen rầu. Hehe.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Người may mắn và xui xẻo nhất thế giới

Chào buổi sáng

Có bao giờ bạn thấy cuộc đời của mình toàn là những điều bất hạnh không may, ngăn cản bạn với những gì bạn muốn không?

Có bao giờ bạn không muốn thức dậy vào buổi sáng, hay lê bước về nhà vào ban đêm, nhủ thầm: "It's a bad day", và tất cả những gì bạn muốn làm là ngủ một giấc thật dài không bao giờ trở lại?

Vậy thì hãy đọc câu chuyện về người đàn ông được cho là xui xẻo và cũng là may mắn nhất thế giới nhé.

Mùa hè năm 1945, Tsutomu Yamaguchi, nhân viên công ty Công nghiệp năng Misubishi, có chuyến công tác dài ba tháng tại thành phố Hiroshima, Nhật Bản. Ngay vào ngày 6/8/1945, khi ông đang trên đường rời khỏi Hiroshima sau khi kết thúc chuyến công tác thì Mỹ dội bom xuống thành phố nguyên tử xuống thành phố này. Quả bom rơi xuống trung tâm thành phố, cách nơi Yamaguchi đang đứng chỉ 3km. Vụ nổ làm Yamaguchi bị thủng màng nhĩ, mù tạm thời, và bị bỏng nghiêm trọng. Tuy vậy, ông vẫn sống sót và tiếp tục trở về Nagasaki, nơi ông đang sinh sống và làm việc.

Khi về lại Nagasaki, Yamaguchi nhận được chăm sóc và băng bó lại cho các vết thương của mình. Mặc dù bị thương nặng, ông vẫn đến sở làm vào ngày sau đó. 11 giờ sáng ngày 9/8/1945, khi ông đang tường thuật lại vụ ném bom ở Hiroshima mà mình đã chứng kiến, thì quả bom nguyên tử thứ hai từ quân đội Mỹ lại được dội xuống Nagasaki. Lần này, Yamaguchi bị sốt cao hơn suốt một tuần từ ảnh hưởng của vụ nổ.

Tsutomu Yamaguchi là người duy nhất được chính phủ Nhật công nhận là đã sống sót qua hai vụ nổ bom nguyên tử. Ông sống đến 93 tuổi, và qua đời vì bệnh ung thư dạ dày. Thử nghĩ nếu không bị bệnh, không biết người đàn ông này còn sống thọ đến chừng nào.

Vậy nên, nếu bạn cùng lúc bị bạn gái bỏ rơi, bị đuổi việc, đang ốm nặng, và đầu tư thua lỗ, thì hãy nhủ thầm: ừ, ít ra thì mình vẫn chưa bị hai quả bom nguyên tử ném trúng. Cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ, dù là với người may mắn nhất hành tinh. Vậy nên người mạnh mẽ là người vượt qua tất cả những thách thức với thái độ điềm nhiên, bình thản.

À, nhân tiện, đố bạn biết mình tìm thấy câu chuyện này ở đâu. Từ Quora.com đấy. Dạo này, mình bớt thời gian cho Facebook và lang thang ở Quora nhiều hơn. Đấy là một mạng xã hội hoạt động dựa trên việc đưa ra câu hỏi và nhận được trả lời từ các thành viên. Nơi đây quy tụ nhiều chuyên gia trong các lĩnh vực, các doanh nhân, người start - up, các nhà lập trình, nhà văn, họa sĩ, cựu nhân viên FBI,,... Nhiều câu hỏi ngớ ngẩn lại nhận được những câu trả lời nghiêm túc và sâu sắc, đem lại những thông tin và kiến thức thú vị cho người dùng. Từ Quora, mình biết được những điều mà thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến, ví dụ cuộc sống của một người có IQ cực cao thì thế nào, hay người Anh và người Mỹ khác nhau thế nào.


Check it out, buddy. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS