10 điều đơn giản giúp mình sống tốt hơn

Lâu lâu quay trở lại với lifehack, thể loại yêu thích của mình.

Hôm trước có cô bé sinh viên hỏi mình làm thế nào để dậy sớm. Mình nói mình đã viết một bài trong đó có đề cập việc đó. Mấy bữa lu bu giờ mới post lên được.

Những người tự học (independent learner) thường có nhiều cách khác nhau để tiếp thu kiến thức, tận dụng thời gian và phát triển bản thân. Mình cũng là một người thích tự tìm tòi học hỏi để bản thân ngày càng tốt lên, nên cũng tích góp được chút đỉnh. Vài thói quen nhỏ xin chia sẻ sau đây, hy vọng là nó có ích :)

1. Nói không với tivi.

Hình ảnh cả gia đình quây quần bên nhau vừa ăn bữa tối vừa xem tivi có vẻ là một cảnh tượng truyền thống của các gia đình Việt (thấy quá trời quảng cáo quay cảnh đó). Nó không có vấn đề gì đối với những người muốn nghỉ ngơi và giải trí sau giờ làm việc. Nhưng là người một người trẻ độc lập, muốn sắp xếp lại thời gian biểu để sống hiệu quả và thành công, thì hãy loại bỏ tivi ra khỏi cuộc sống của bạn.

Có một câu hài hước của Groucho Marx là: "Tôi thấy tivi mang tính giáo dục rất cao. Mỗi khi có ai đó bật tivi lên, tôi liền đi qua phòng khác và đọc một quyển sách". 

James Altucher có một câu khác: "Bật tivi lên là tắt cả thế giới". 

Stephen King thì lại nói: "Để trở thành một người viết tốt, thì hãy rút phích cái tivi của bạn, quấn dây quanh tivi, và quẳng nó vào nhà kho".

Một số nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc xem tivi quá nhiều làm chậm đi hoạt động của bộ não con người và làm giảm mức độ thỏa mãn trong cuộc sống. Vấn đề của các chương trình tivi hiện giờ là quá nhiều quảng cáo, thừa mứa giải trí và quá ít kiến thức hoặc thông tin bổ ích. 

Không phải tivi không có những chương trình bổ ích. Nhưng điểm bất lợi của nó là ta phải sắp xếp thời gian để xem chương trình mình thích theo lịch chiếu, thay vì xem vào lúc rảnh. Và sau khi chương trình đó kết thúc, theo quán tính, ta rất dễ ngồi lì ở đó và chuyển hết kênh này đến kênh khác để xem tiếp. Thế là vài giờ đồng hồ mỗi ngày đi tong. Ta về nhà, ăn tối, ngồi trước tivi đến khi mắt díu lại, rồi đi ngủ.

Có một câu nói như thế này: Khoảng thời gian từ 8h tối đến 10h tối mỗi ngày sẽ quyết định chúng ta trở thành người như thế nào. Nên mình không thể bỏ thời gian đó ra chỉ để xem tivi, nó quá lãng phí. Mình vẫn xem các chương trình tivi nào mình thấy bổ ích. Nhưng mình không dành thời gian cố định để chờ đón các chương trình đó trên tivi, mà lên mạng xem các clip riêng của nó khi nào rảnh.

2. Đi ngủ trước nửa đêm.

Dân Mỹ thường truyền tai nhau câu nói: "Nothing good happens after midnight", chế lại từ câu: "Nothing good happens after 2AM" trong seri phim How I met your mother. Câu này có nghĩa là: không có điều gì tốt lành xảy ra sau nửa đêm, cả bên ngoài lẫn bên trong cơ thể. 

Sau 12 giờ đêm, những âm mưu xấu xa thường được lên kế hoạch thực hiện, như cướp của, giết người, bắt cóc... Còn bên trong cơ thể con người, thì đầu óc lúc này đã mụ mẫm và thân thể đã đờ đẫn, hoạt động không còn được sáng suốt nữa, mà lại dễ nảy sinh những suy nghĩ điên rồ đen tối.

Một điều nữa là: khi sinh ra con người đã có một số lượng tế bào thần kinh nhất định, và chúng chỉ giảm đi theo thời gian chứ không sinh thêm. Việc thức khuya lâu dài làm chết các tế bào thần kinh, gây giảm trí nhớ và là nguyên nhân cho các chứng bệnh khác.

Do vậy, ngay từ nhỏ, mình đã được má tập cho thói quen đi ngủ sớm. Hồi còn ở nhà, ăn cơm xong, làm bài tập về nhà, khoảng 9h rưỡi tối là má bắt mình lên giường đi ngủ. Cho nên bây giờ bình thường hông có việc gì là mình đi ngủ rất sớm. Cứ 8 giờ tối là ngáp xái quai hàm, 9 giờ tối là mắt nhắm mắt mở, 10 giờ tối là đã nằm thẳng cẳng. Bạn bè chọc bảo khi nào gà lên chuồng là mình cũng lên giường. Kệ giấc ngủ là quan trọng cái gì còn lại thì để mai tính, hí hí.

3. Thức dậy lúc bình minh.

Bởi vì mình ngủ lúc 10h tối, nên mình thường dậy lúc 4h sáng. "Trời, gì sớm vậy? Để làm gì chứ?". À, có nhiều việc để làm lắm. 

Từ 4 giờ tới 6 giờ là khoảng thời gian linh thiêng của mình. Mình ngồi thiền, mình đọc, mình viết, nghiên cứu tài liệu hoặc xem những thông tin truyền cảm hứng và ý tưởng cho bản thân. 

Thời gian sáng sớm là quãng thời gian yên tĩnh không bị làm phiền hay phân tâm bởi những thứ xung quanh. Đầu óc mình lại hoạt động mạnh mẽ và sáng suốt nhất. Nên mình dành toàn bộ khoảng thời gian này cho các công việc phát triển bản thân và làm những gì mình yêu thích. 

Cũng nhờ tận dụng khoảng thời gian sáng sớm này mà mình mới có thể viết xong Ta ba lô trên đất Á chỉ trong vài tháng, trong khi còn đi làm full time.

Dĩ nhiên là không nhiều người muốn thức dậy lúc 4 giờ sáng như mình. Thực tế thì tùy cơ địa mỗi người mà ta có xu hướng thức khuya hay dậy sớm. Tuy nhiên, việc đặt đồng hồ để dậy sớm hơn bình thường và dành thời gian để chạy bộ hay tập thể dục là một việc nên làm. Thử tưởng tượng thay vì thức dậy vừa sát giờ, cuống cuồng đánh răng rửa mặt rồi chạy đi học đi làm, bạn thức dậy sớm hơn một tí, vận động cơ thể cho đổ mồ hôi, ngồi đọc một vài trang sách, ăn sáng và đi làm. Một ngày mới bắt đầu sẽ rất nhiều sảng khoái.

Nếu muốn dậy sớm, thì cũng giống như các thói quen khác, ta cần luyện tập để tạo thói quen. Không cần bắt đầu quá tham vọng. Chỉ cần bắt đầu bằng cách đặt đồng hồ báo thức sớm hơn 15 phút so với bình thường, và cố gắng dậy đúng thời gian đó. Chỉ 15 phút thôi, tự nhủ với bản thân và cố gắng tuân theo thời gian biểu mới. Rồi sau khi đã thấy thoải mái với quãng thời gian này, ta tăng lên thành sớm hơn 30 phút. Thử tưởng tượng bạn dậy sớm hơn 30 phút mỗi ngày, tức là 1 tuần bạn có thêm gần bốn giờ trống để đầu tư cho bản thân, làm những gì bạn yêu thích. Như vậy không phải tốt hơn sao?

4. Bớt đọc báo và tạp chí.

Trong quyển “Tôi tự học”, học giả Nguyễn Duy Cần có phân tích rất cụ thể tại sao không nên đọc báo. Trước hết, xin lỗi bạn bè của mình những người đang làm báo. Có không ít các tờ báo chất lượng tốt, làm ăn uy tín. Có rất nhiều nhà báo tâm huyết với nghề, cố gắng cung cấp kiến thức, thông tin xác thực cho độc giả. Tuy nhiên, vì một tờ báo thường là cơ quan phát ngôn của một tổ chức nào đó, nên khi truyền đạt thông tin, nó luôn mang quan điểm và và cái nhìn của đơn vị mà nó đại diện, chứ không phải cung cấp thông tin khách quan và trung thực. Mặt khác, ngày nay, thiểu số những tờ báo chính thống và đích thực đã bị vùi dập bởi hàng tấn những trang thông tin lá cải, lộ hàng, giật gân, tin tức giải trí và nhiều thứ vô bổ khác.

Nghe theo lời khuyên của cụ Nguyễn Duy Cần, mình không đọc báo nhiều. Buổi sáng đọc lướt qua rất nhanh các tờ báo để nắm thông tin cái gì đang diễn ra, và note lại những bài báo có vẻ chất lượng để dành đọc lúc cuối ngày. Không bao giờ ngồi ôm tờ báo gặm nhấm từng chữ một hoặc lang thang báo mạng đọc hết bài này bài khác. Thực tế là bây giờ không cần đọc báo mà chỉ cần lướt qua Facebook cũng biết được tin gì đang nóng hổi và khiến "cộng đồng mạng xôn xao". Những bài báo phân tích tốt nhất hay tin tức nóng hổi nhất luôn được nhiều người share. Muốn biết thông tin mình chỉ cần đọc những bài được share bởi những người có độ tin cậy cao.

Thay vì đọc báo, mình đọc blog. Khác với báo chí mang tiếng là khách quan mà sự thật là chả phải, các bài blog được xác định rõ ràng rằng hoàn toàn là của chủ quan người viết, và mình dễ dàng lọc bỏ được những yếu tố mang tính cá nhân nếu cần. Nhưng blog có những ưu điểm mà báo chí không bù lại được, là mỗi trang blog thường chú trọng một vài lĩnh vực cụ thể, đưa cho ta rất nhiều tips hay, hoặc những trải nghiệm cá nhân, cảm xúc riêng tư của người viết đối với sản phẩm, dịch vụ, địa điểm… mà ta quan tâm. 

Blog của những người nổi tiếng và thành công thường chia sẻ rất nhiều bí kíp, kỹ năng hoặc thông tin có giá trị, chia sẻ quan điểm góc nhìn của họ, cho ta nhiều kiến thức trong quá trình tự học, hiểu rõ hơn về con đường đi lên của họ và định hướng lại suy nghĩ của bản thân theo hướng tích cực. Quan trọng là tìm đúng blog để follow.

5. Tân dụng thời gian di chuyển.

Thông thường người ta tốn trung bình một giờ đến hai giờ cho việc di chuyển hàng ngày. Bạn thường dành khoảng thời gian ấy để làm gì? Dùng nốt khoảng thời gian đó để cho việc phát triển bản thân thì thật là nhất cử lưỡng tiện.

Thời gian lái xe trên đường sẽ là thời gian để mình động não, sắp xếp ý tưởng hoặc bổ sung ý tưởng cho một bài viết nào đó. Nhiều bài viết của mình được nảy ra và sắp xếp ý trong lúc mình chạy xe. Trong quyển How to live 24 hours a day, tác giả Arnold Bennett cũng đề cập: Dành thời gian di chuyển đi làm buổi sáng để suy nghĩ một cách sâu sắc một chủ đề nào đó là cách tốt nhất để rèn luyện bộ não của bạn.

Một cách khác để tận dụng thời gian di chuyển là nghe podcast. Mình thường lên mạng download các file podcast của các chương trình mình quan tâm và lưu về trong điện thoại để nghe mỗi sáng trước khi đi làm. Chủ yếu mình sẽ download từ ba trang tin tức lớn trên thế giới, BBC, CNN, ABC News. Có những chương trình tin tức, đối thoại rất hay với những người nổi tiếng trong các lĩnh vực, hoặc các thông tin trên thế giới và bình luận của nhiều bên liên quan. Ba mươi phút đi làm mỗi sáng là vừa đủ thời lượng cho 1 podcast, vừa nghe để nắm thêm thông tin mới, vừa để luyện tiếng Anh.

6. Tránh xa những thứ có hại cho sức khỏe.

Bạn thân mình toàn những người quan tâm chăm sóc sức khỏe, nên mình cũng học theo. Chỉ uống nước lọc, không uống đá, không uống các loại nước uống đóng chai nào khác. Coke, Pepsi cho tới Không độ, Number One hay Sting đều toàn là hóa chất. Bỏ luôn sữa, nếu bạn học về thực dưỡng thì biết sữa bất lợi cho sức khỏe như thế nào. Hạn chế ăn những thực phẩm quá ngọt hoặc quá mặn, ít ăn chocolate và các sản phẩm từ đường khác, vì đường khiến cho cơ thể mệt mỏi. Mình có nhiều bạn ăn chay trường vì sức khỏe lắm. Bây giờ chưa làm theo được nên đang cố gắng hạn chế ăn thịt, giữ chế độ ăn nhiều rau xanh, củ quả, trái cây, và những sản phẩm có nguồn gốc thực vật. 

Xung quanh mình nhiều người thích uống bia, một số người hút thuốc, một vài người từng dùng cỏ hay ma túy. Đối với mình chẳng có vấn đề gì nếu một người thích uống bia, hút thuốc hay hút cỏ. Đó là lựa chọn của họ. Miễn sao bạn bè tôn trọng nhau, không ép uống, ép hút, là ok. Còn mình thì đặc biệt tránh xa bia, rượu và thuốc lá, cho vui cũng không. 

Nhưng thành thực mà nói mình thấy người ta kém hấp dẫn hơn với điếu thuốc trên môi. Hồi có một anh bạn thích mình nên hay gặp mình trò chuyện. Nói chuyện với ảnh cũng vui, nhưng phải cái anh này nghiện thuốc lá nặng. Mình nói: “Xin lỗi anh em bị dị ứng khói thuốc, nên khi xin anh đừng hút thuốc khi nói chuyện với em". Những lần sau gặp, mình không thấy anh ấy đi kèm với điếu thuốc và hộp quẹt nữa. Rồi anh chàng bỏ thuốc lá luôn. Ảnh rất dẻo miệng, nói: "Anh bỏ thuốc vì anh muốn ở bên em". Sau đó anh mới bảo thực ra anh cũng không thích hút thuốc, lúc trẻ tập tành theo bạn bè nên thành thói quen, khi mình nói vậy anh có thêm lý do để bỏ thuốc. Bây giờ đôi khi gặp nhau anh vẫn nói: "Cảm ơn em, quen em dù không được em yêu nhưng ít ra anh cũng bỏ được thuốc lá", há há.

7. Luôn mang theo một quyển sách bên mình.

Bạn biết gì không: những người thành công trên trái đất này đều là những người chuyên cần đọc sách. Việc đọc sách không bảo đảm cho thành công của bạn, nhưng không có người nào thành công mà không đọc nhiều sách. Các nhà lãnh đạo, những tượng đài lớn trên thế giới đều có thói quen đọc sách: Bill Gates, Warren Buffet,…

Luôn đem theo một quyển sách bên mình là thói quen của nhiều người thành đạt. Trong quyển On writing của Stephen King, tác giả viết: trong cuộc sống có lúc nào mà ta không chờ đợi một cái gì đó. Chờ vợ đi siêu thị, chờ bạn đến ăn tối hoặc cafe, chờ phỏng vấn, chờ khám bệnh, xếp hàng chờ mua đồ, chờ mọi người đến đủ cho một cuộc hẹn. Tranh thủ những khoảng thời gian đó để đọc vài trang sách thay vì thụ động để thời gian trôi qua, cứ mỗi ngày một chút như vậy, một tuần ít nhất cũng thêm được vài giờ để đọc sách. Và kiến thức của ta tăng lên rất nhiều.

8. Không sa đà vào trò chơi điện tử.

Em Vũ bạn mình bảo nhỏ giờ nó không chơi game. Vì nó có một người cha cực kỳ nghiêm khắc. Hồi nhỏ, khi phong trào chơi điện tử rộ lên ở quê, mà nó bị cấm tiệt nên chả bao giờ được chơi. Mỗi lần nó được 10 điểm hay đứng nhất lớp, là nó được ba thưởng bằng cách cho ra hàng điện tử.... ngó người ta chơi trong vòng 15 phút. Vậy nên khi lớn lên nó không bị sa đà vào game giếc như bọn con trai cùng lứa. Không biết có phải nhờ vậy không mà nó lanh lợi và giỏi giang hơn hầu hết những đứa 9X mà mình biết.

Rõ ràng là chơi game cũng có một số lợi điểm. Nhưng chơi ít ít thì không sao, chơi nhiều quá lợi bất cập hại. 

Thử tưởng tượng một anh chàng mê game, kết hôn rồi vẫn cày vài ván Võ Lâm hay Dota trước khi đi ngủ. Mỗi đêm anh đeo phone cắm mặt vào laptop rồi thỉnh thoảng hét lên, nào là giết nó, sao ngu dữ, rồi đến sh*t, clgt,... Vợ anh ngao ngán ngồi ôm tivi, rồi một mình đi ngủ trong đợi chờ mòn mỏi. Một cảnh tượng thật là chán nản.

Cách đây vài năm nhóm bạn mình thường tụ họp nhau chơi một trò boardgame tên là Catan. Trò này vui dã man, rất chiến thuật, người chơi cùng tính toán, trò chuyện, tranh cãi, cười đùa. Rồi mình phát hiện ra rằng mình có thể chơi Catan trên mạng. Thế là mình dành hàng giờ trên mạng, chơi hết trận này đến trận khác, khi nào mệt quá buông tay đi ngủ thì người đã cứng đờ đau nhức. 

Rồi mình mới phát hiện ra là mình nghiện. Nghiện là do thói quen. Cứ nghĩ chơi vài ván cho vui sau rồi lún luôn. Ngày hôm sau cứ đúng giờ đấy là lại bật lên chơi tiếp. Đến khi ý thức được điều đó có hại như thế nào, quyết tâm cưỡng lại thói quen, tới giờ thay vì chơi game thì giở sách ra đọc, đều đặn vài tuần thì nó mới chấm dứt. Sức ì rất quan trọng trong việc hình thành hay từ bỏ thói quen.

9. Chia sẻ thông tin.

Rất nhiều bạn bè tài giỏi của mình không có tài khoản Facebook. Rất nhiều người khác hầu như chẳng chia sẻ gì trên các trang mạng xã hội, không blog, không Facebook, Twitter, Instagram hay gì gì cả. Mình có thể hiểu vì sao, mạng xã hội thường quá ồn ào không phù hợp cho sự rèn luyện trí óc và tinh thần con người. Những người như vậy thường mai danh ẩn tích, sống hài lòng với chính mình và không có nhu cầu liên hệ tiếp xúc với người khác. Mình cũng đã một thời như vậy, sống như một thầy tu trong hang động, không liên lạc với ai. Nhưng từng khi mình mở lòng ra, chia sẻ nhiều hơn qua các bài viết của mình, mình nhận ra rằng điều này cũng có nhiều điểm hay của nó.

Thứ nhất, những chia sẻ của mình được đón nhận, được đồng tình, khiến mình tự tin và thoải mái bộc lộ bản thân hơn. Thứ hai, qua những chia sẻ, mình quen thêm nhiều bạn bè, nhiều người tài giỏi và dễ thương. Thứ ba, khi mình chia sẻ những điều bổ ích với người khác, mình cũng nhận lại được những thông tin bổ ích tương tự, nhiều người chia sẻ với nhau, thế là mọi người cùng tiến bộ. Chia sẻ thông tin cực kỳ có lợi.

10. Điều cuối cùng này là của bạn. 

Bạn có bí quyết gì giúp bạn sống tốt hơn không? Chia sẻ với mình để chúng ta cùng hoàn thiện nhé.



  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yoga retreat

Mình vừa trở về từ yoga retreat (khóa thiền yoga) ở Philippines do hai anh chị dạy yoga sắp xếp cho những học viên lâu năm. Đây không phải là lần đầu tiên đi yoga retreat, nhưng đây là lần đầu mình đi retreat ở nước ngoài. Bạn của hai anh chị dạy yoga, một thầy người Philippines thực hành yoga hơn bốn mươi năm, đã sắp xếp cho cả nhóm mượn một ngôi nhà bên bờ biển để làm khóa retreat.

Và chuyến đi phải nói là trên cả tuyệt vời.

Thức ăn. Các món ăn được gia đình đông đúc của người thầy Philippines chuẩn bị, mọi người trong gia đình ai cũng là những người nấu ăn tuyệt vời. Mỗi ngày là một món khác nhau. Lúc thì là thức ăn Philippines với vỏ bưởi luộc nước mía và các món bánh truyền thống, hôm lại là món cơm trộn Hàn Quốc ăn kèm với kim chi tự làm, bữa thì lại được đãi ăn bốc bằng tay với đồ ăn Ấn Độ ngon tuyệt với salad và nước sốt đậu đỏ, ngày khác lại là pizza spaghetti với lasagna. Rồi các chị còn làm thêm các món bánh tráng miệng, bánh kem tươi với xoài, bánh táo, bánh chuối. Đó là chưa kể bao nhiêu loại trái cây tươi ngon cho mỗi bữa ăn. Mình ăn đến no căng bụng mà vẫn còn thòm thèm. Còn cái món pizza do thầy làm, má ơi, nó ngon muốn khóc luôn. Mà tất cả đều là đồ ăn chay không đó.

Điều đáng ấn tượng là tất cả thực phẩm được sử dụng đều là từ trang trại của gia đình thầy, trừ cà rốt không thể trồng được ở vùng thấp, còn các thứ khác như khoai tây, bí ngòi, đậu bắp, ngô, chuối, xoài, khoai lang, sắn, các loại đậu,... tất tần tật đều từ nông trại của vườn mà ra, rất sạch. Nên ăn uống thả cửa. Phải nói là chưa bao giờ mình ăn no và nhiều như thế trong đời. Lúc sắp về cả nhóm đứa nào cũng thở dài khi phải trở về với thực tại, nhất là thực tại đáng thất vọng ở Việt Nam vì không có đồ chay ngon như thế để ăn.

Nói tới đồ ăn chay, mình chợt nhận ra ở Việt Nam có rất nhiều sản phẩm từ thực vật để làm đồ chay. Nhưng số lượng người Việt ăn chay không nhiều, và khi nói tới đồ chay thường người ta ngán ngẩm. Đó là vì người Việt mình đa phần vẫn chưa biết cách chế tạo các món đồ chay một cách đa dạng, chưa tận dụng hết mọi nguyên liệu, và phụ thuộc quá nhiều vào đậu hũ. Có qua Philippines tham gia khóa retreat, mình mới thấy đồ ăn chay có thể được nấu theo nhiều cách như thế nào. Và quan trọng là gia đình thầy nấu rất nhiều món khác nhau cho một bữa ăn, và ăn nhiều hơn người bình thường. Mỗi bữa ăn cứ như một bữa tiệc buffet vậy, mà có ăn uống phong phú đầy đủ như thế, thì cơ thể mới có đủ chất để hoạt động. Vì đồ chay ít năng lượng hơn đồ mặn nên phải ăn nhiều hơn mới có đủ dinh dưỡng cho thể chất.

Sau phần thức ăn hoành tráng thì chuyển sang phần chính, tức là những thứ mình đã học được ở retreat.

Ở đây, mình đã được nghe nhiều hơn và nhớ lại những điều cơ bản nguyên thủy của triết lý yoga. Mình cũng không rõ tất cả những điều này có phải là đúng hay không, vì mình vẫn đang trải nghiệm chúng. Nhưng mình muốn note lại để ghi nhớ cho bản thân.

1/ Chúng ta không phải là cơ thể của mình.

Giải thích: quan niệm sống của người phương Tây và hầu hết con người sinh ra thường gắn với những gì hữu hình. Ví dụ khi được hỏi: "Bạn là ai", thì ta thường giới thiệu mình tên là gì đó, làm nghề gì đó, quốc tịch gì, bao nhiêu tuổi, nếu cần thêm thì là chiều cao và cân nặng. Nhưng đó không phải là cái xác định mỗi con người. Chúng ta không phải là cái tên khai sinh của mình, hay tên ba mẹ gọi mình, hay tên bạn bè gọi mình, chúng ta không phải được xác định bằng nghề nghiệp mình làm, hay dân tộc mình, hay những vật chất nhà lầu xe hơi mình có. Chúng ta cũng không phải là chính cái cơ thể hữu hạn này của ta.

Vậy về cơ bản ta là ai? Triết lý yoga cho rằng: chúng ta là những linh hồn tự do. Mỗi thực thể sống trên trái đất này đều có linh hồn: cái cây trong vườn, ngọn cỏ, bông hoa, con chim con kiến, gà heo vịt chuột.... Và con người là những linh hồn may mắn có được cơ thể và bộ óc ưu việt hơn những loài còn lại.

2/ Nói như thế không có nghĩa rằng vì ta là linh hồn tự do, vì đời là bể khổ, vì thế giới này chỉ là cõi tạm, nên ta cần rời xa trần thế, lánh đời đi tu, hoặc buông bỏ tất cả và sống không màng thế sự. Cách tiếp cận của các thầy yoga mình học thực tế hơn thế.

Biết được rằng chúng ta là những linh hồn, và rồi một ngày nào đó ta sẽ phải rời bỏ cơ thể của mình, luôn nhìn thấy cái kết một cách sáng tỏ như thế trước mắt, nên chúng ta có thể sống tốt hơn với hiện tại, không vướng bận với những chuyện tủn mủn lặt vặt trong đời, mà tập trung vào làm những điều quan trọng, có ý nghĩa và đem lại giá trị.

Cách sống tu hành xa rời thực tế không phải là lựa chọn khả thi cho hầu hết mọi người trong toàn bộ quãng đời của họ, (một thời gian thì có thể được). Ngay cả những bậc chân tu, các vị Lạt Ma, sau thời kỳ ẩn cư tu luyện, cũng phải tới lúc xuống núi giúp đời. Những điều mình chiêm nghiệm được, những điều mình biết, nếu không chia sẻ, giúp ích cho thế giới thì cũng trở thành vô dụng.

3/ Tất cả mọi người đều mong muốn được hạnh phúc. Hạnh phúc là ý nghĩa cuộc sống. Và mục đích sống là yêu thương Thượng Đế và phục vụ cuộc đời.

4/ Nếu sống theo cách thông thường, cứ cố gắng phải lên cao hơn nữa, lúc nào cũng phải trèo cao hơn, cố gắng ở trên những người khác, bạn sẽ thấy rất mệt mỏi. Trên đỉnh cao thường là nỗi cô đơn. Nhưng nếu hạ mình xuống thấp hơn mọi người, phụng sự loài người, ta sẽ thấy vui tươi, hòa đồng với mọi người, và luôn tràn ngập niềm hạnh phúc được ở giữa con người. Khiêm tốn, chân thành và phục vụ.

Mình chứng kiến điều này nhờ vào cuộc sống của thầy. Sống hết lòng vì người khác, với những dự án cộng đồng đem lại giá trị rộng khắp, và luôn chan hòa yêu thương.

Và đây là điều mà mình cần học hỏi. Mình thường có xu hướng phán xét và đóng khung người khác, cho rằng họ thế này thế nọ, cũng như hay tự cô lập bản thân và xa lánh mọi người. Nhưng đó là một thái độ sống sai. Chúng ta không thể sống tách rời khỏi người khác. Nên cách sống đúng đắn, là ở giữa con người, phục vụ và giúp đỡ, trong khi vẫn tìm thấy bình an trong tâm.

5/ Nỗi sợ trong đời sống gây ra nhiều điều xấu xí. Hãy học cách sống lớn lên từ bên trong, nhìn thấy rõ chân bản chất của sự vật sự việc, nỗ lực để làm điều tốt, có nhiều kiến thức, và không sợ hãi.

6/ Trong khóa thiền, một người bạn mà mình rất quý mến đã hỏi một câu hỏi: "Làm thế nào để trở nên khiêm tốn hơn. Làm thế nào để hạn chế cái tôi của mình lại. Khi tôi làm một điều gì tốt, tôi cảm thấy rất rõ rằng tôi đang làm điều tốt. Khi tôi đang ở giữa một tình huống mà tôi nghĩ có thể mình sẽ cư xử xấu xí, tôi nghĩ tới những người tôi quý mến và tự hỏi họ sẽ làm thế nào. Nhưng liệu có cách làm nào hay hơn không, để tôi trở thành một người tốt hơn, và thực sự khiêm tốn".

Mình ngỡ ngàng. Vì người bạn đó của mình đối với mình đã như một thiên sứ rồi, đó là đại diện của tất cả những vẻ đẹp ở đời, sáng trong, trầm tĩnh, thông minh, tốt bụng, rất sáng tạo, tích cực, và cương trực. Khi bạn nói như thế, mình liền thấy giật mình. Vì người mà mình thường mến mộ và thường nghĩ tới cách bạn ấy sẽ làm trong một tình huống khó khăn, lại hằng ngày nỗ lực phát triển chính mình và cố gắng nhiều hơn để làm điều tốt. Đối diện với bạn, bỗng thấy mình nhỏ bé và xấu xí. Và mình còn phải học nhiều lắm.

Kết: từ khóa yoga retreat, mình đã gặp những người rất giàu có về mọi mặt và có địa vị rất cao trong xã hội, nhưng cách sống giản dị, chân thật, sự hào phóng và hết lòng giúp đỡ người khác của họ khiến mình thấy thực sự ngưỡng mộ. Không nói về vật chất, nhưng phong cách sống của họ là điều mình muốn học hỏi và làm theo.

Đây là cách sống mà mình muốn theo trong đời.


Và bây giờ đang học cách làm thế nào để nấu đồ chay ngon và đầy đủ dinh dưỡng. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chuyện một buổi cà phê

Mình mới đi cà phê với một người bạn mới quen về. Anh này là phóng viên, cũng là một travel blogger khá nổi tiếng ở Việt Nam. Trong khi các blog khác lèo tèo từ vài chục đến vài trăm lượt xem thì blog của ảnh có từ vài chục đến vài trăm lượt like và share, thấy mà nể.

Ảnh là một người rất thú vị. Phong cách điềm tĩnh, nhẹ nhàng, cách nói chuyện của một người đi nhiều hiểu nhiều biết người biết ta. Mình không giỏi ăn nói gặp người như ảnh thì thấy mà nể. Anh có nhiều ý tưởng rất mới để phát triển travel blog. Và trong buổi nói chuyện, anh có đề cập đến việc liên kết những travel blogger người Việt. Mình thấy đó là một ý tưởng rất hay.

Trên thế giới, đã có rất nhiều travel blogger nổi tiếng. Nhiều người thành danh, kiếm tiền được vài chục nghìn đô một năm từ travel blog, quảng cáo, review nhà hàng khách sạn các kiểu, và họ vừa sống khỏe vừa đủ tiền đi du lịch tiếp nhờ việc viết blog. Ngay cả các nước quanh khu vực Đông Nam Á cũng đã có nhiều traveler blogger chuyên nghiệp sống được bằng nghề. Philippines thì có Sole Sisters, Hannah Reyes, Indonesia thì có Trinity. Còn ở Việt Nam, travel blogger hiện tại không nhiều, hoạt động rời rạc lẻ tẻ. Nên việc tạo một sân chơi cho những người travel blogger, cùng chia sẻ hỗ trợ nhau, phát triển mạng lưới travel blogger và tạo thêm nhiều giá trị cho cộng đồng, tại sao lại không. Mới nhớ vụ Air Asia mời một bạn trong Vietnam Next Top Model làm đại sứ thương hiệu mà không phải một traveler người Việt nào, cũng vì travel blogger người Việt chưa phát triển đủ để quốc tế biết đến. Biết đâu sự kết hợp giữa nhiều người sẽ làm nên điều gì đó thì sao.

Người ta bảo ý tưởng lớn gặp nhau, thực ra lúc viết sách mình cũng đã có ý tưởng tương tự, nhưng không phải là travel blogger mà là traveler, dân du lịch bụi. So với người đi du lịch độc lập ở các nước phát triển thì Việt Nam số lượng người tự đi du lịch không quá phổ biến, nhưng cũng không phải là hiếm. Mình đã có ý định phỏng vấn những người lữ hành mà mình biết, để đưa ra những góc nhìn đa chiều về du lịch bụi vào sách, để cho những người trẻ còn ngần ngại chưa dám đi biết rằng Việt Nam đã có một cơ số những người đi du lịch bụi chuyên nghiệp và có trách nhiệm, coi lữ hành là cách sống đời mình. Và mình cũng muốn từ đó như một cách để kết nối những nhà lữ hành khác, tạo thành một mạng lưới những người đi du lịch bụi, lan tỏa cảm hứng bước ra biển lớn, khám phá và hòa mình vào thế giới của người trẻ. Nhưng vì thời gian quá gấp rút, mình không thể tiến hành phỏng vấn đàng hoàng được, chỉ có thể xin phép trích dẫn một số quan điểm của họ vào sách. Sau này bạn đọc sách mình sẽ thấy một số người như anh Đỗ Hoàng Dương (Vạn Lý Độc Hành), anh Nguyễn Chí Linh blog Cuộc sống du lịch bụi, và travel blogger Đinh Hằng.

Anh bạn mới quen kể rằng anh rất thích viết, và cũng có nhiều dự định để phát triển thêm về travel writing. Nhưng vì còn vướng bận công việc toàn thời gian, anh chưa toàn tâm toàn ý cho điều mình thích được. Mình nghe mà thở dài. Lựa chọn giữa kiếm sống và đam mê luôn là một câu chuyện dài chưa có hồi kết, nhất là ở Việt Nam. Các xứ phát triển khác người viết có nhiều điều kiện để sống với đam mê của mình hơn. Còn Việt Nam mình còn nhiều cái khó.

Chỉ nói riêng việc viết, bao nhiêu người viết Việt Nam vẫn phải làm một nghề khác để kiếm sống. Nhuận bút từ việc viết khiêm tốn, mình chưa thấy ai ngoài chú Nguyễn Nhật Ánh có thể sống được bằng nghề viết sách. Minh Nhật Zest hình như đang làm cho một công ty xuất bản, nhà thơ trẻ Nguyễn Thiên Ngân hình như cũng đầu quân cho một công ty nào đó, Đinh Hằng bạn mình bảo từ ngày làm cho công ty PR nó thấy nó chả viết được cái gì ra hồn (không viết được gì ra hồn thế mà bản làm nên cuốn sách mấy trăm trang), còn mình thì giờ vẫn kiếm sống bằng một nghề chẳng liên quan gì tới viết lách.

Ngày xưa mình từng chảy nước mắt khi đọc Thương nhớ mười hai của Vũ Bằng, vì thương mến ông phải đắp vá kiếm cơm mà không viết được những gì mình tâm đắc, Thương nhớ mười hai kiệt tác là thế, yêu thương là thế, mất đến mười một năm để hoàn thành. Ngày nay, người viết sống cũng chả đỡ chật vật hơn là bao. Mà không chỉ nghề viết, những người làm nghề sáng tạo khác cũng thế. Nhiều họa sĩ cũng phải vẽ minh họa, trang trí kiếm sống. Kiểu như anh Bút Chì, xây dựng được tổ hợp sáng tạo Toa Tàu, đối với mình là một thành công lớn.

Nói chung là buổi cà phê làm mình suy nghĩ rất nhiều chuyện. Và thấy vui vì làm quen thêm nhiều bạn mới. Mình ít tiếp xúc với người lạ, nhưng có đi có gặp mới biết có nhiều người hơn mình và cần phải học hỏi phấn đấu nhiều. Mà mỗi người đều có một cái hay riêng. Như cái anh dẫn mình đi giới thiệu với anh travel blogger cũng là một người đáng nể. Mới gặp nhau vài lần mà nói chuyện rất vui, vì hợp gu. Mình vốn muốn hẹn gặp anh blogger làm quen trò chuyện từ lâu mà ngại, không dám hẹn. Ai ngờ ông này làm cái một, hẹn gặp cả mấy người. Ảnh mới đi vòng quanh bán đảo Mã Lai, qua bảy nước Đông Nam Á bằng xe máy. Giờ đang lên kế hoạch đi xe máy đến châu Phi, hô hô.


Ai trong mình cũng có một ước mơ. Mình viết sách xong cũng có nhiều dự định mới. Mình chúc mỗi người mỗi ngày sẽ nhích gần hơn một chút đến ước mơ của mình, nhé.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS