When I die

Sáng nay đi ra chợ mua thơm, mua thêm bịch nước đậu (trong nam gọi là sữa đậu nành). Tự dưng thấy nhớ bà nội. Ngày xưa đi học ở với bà nội, hầu như ngày nào bà cũng mua một bịch nước đậu, về pha với đường đá, bảo uống đi con, uống cho mát, trời nóng quá.

Dạo này trời nóng, nên thấy nước đậu tự nhiên mua, chắc cả ngàn năm rồi chẳng hề mua.Dù không biết có giải nóng không. Về la với thằng em: nhớ nội quá. Nó bảo: gọi điện về đi. Hông, hông gọi. Nhớ thì nhớ chớ mà để biến nỗi nhớ thành hành động thì là khác. Thằng nhỏ lắc đầu, cầm điện thoại gọi về nội rồi đưa cho mình nói chuyện. Haizz người tánh kỳ.

Nội nói nội đang nấu bún bò cho ông nội. Để nội chỉ con nè tuần sau lễ nấu cho thằng em ăn nha. Dạ dạ, nội nói đi con ghi lại. Lòng nghĩ giờ con ăn chay thấy thịt là ngán nội quơi. Nhưng mà bún bò nội nấu là ngon "tuột quần". Ngày xưa nội nấu hàng bán quán nuôi 14 đứa con ăn học. Trên đời trời đất chưa thấy ai nấu bún bò ngon bằng nội. Mà nội nấu cái gì cũng ngon. Món cá cơm kho tiêu cực kỳ khó nấu, do cá đó nó không có ngọt, nấu dễ nát, dễ cháy, mình cực kỳ ghét. Vậy mà nội nấu thì ăn vét cả nồi cơm. Mà cũng mấy năm rồi đâu có ăn đồ nội nấu. Do giờ sức khỏe nội yếu, việc bếp núc giao hết lại cho mấy thím. Nội kêu chớ giờ cũng mệt lắm con, muốn phẻ là phẻ muốn mệt là mệt hà, già rầu mà. Sống nay chết mai.

Rồi đọc cho hết quyển Extremely loud and incredibly close. Nó nói về thảm họa 11/9. Về cách mà những con người đối diện với cái chết của chính họ và của người thân mình. Có người viết rất nhiều lá thư. Có người chạy trốn. Có người giữ lại kỷ vật làm thành bảo tàng. Có người lùng theo dấu vết của người đã khuất. Có người tìm tới bác sĩ, tìm tới các hội mất người thân. Nhưng không có cái gì làm nguôi đi cái chết. Ở đâu đó, vẫn luôn là một khoảng trống. Nó cũng nói về mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người. Những quy định kỳ lạ, những cách thức giao tiếp kỳ lạ, những tình cảm kỳ lạ. Những hành động điên rồ, và bất ngờ, để chạm vào nhau, để hiểu nhau, để dựa vào nhau, những thỏa hiệp để chung sống, để không làm tổn thương nhau, rồi vô tình lại tổn thương nhiều hơn. Cuộc sống là kỳ lạ. Đọc mà khóc. Khóc nghẹt thở.

Trong sách có một câu, người bà của nhân vật chính viết thư cho cậu, kể rằng bà đã không kịp nói với chị gái mình, rằng bà yêu chị. Bởi vì còn quá nhiều thời gian, lúc nào chẳng có thể nói. Ta có tất cả thời gian trên đời. Nhưng rồi cả gia đình bà chết trong một trận đánh bom diệt người Do Thái của phát xít Đức. Và bà nói với cậu bé nhân vật chính rằng, bà không muốn chuyện đó lặp lại. Bà muốn nói, bà yêu cháu.

Và mình nghĩ, có rất nhiều điều mình luôn mặc nhiên trong lòng, không biết người khác có biết không. Và lỡ mình chết đột ngột, hoặc người ta chết đột ngột, thì họ có biết điều mình luôn nghĩ không. Nên mình mới viết xuống những điều này.

"Khi tôi chết, nếu ba tôi còn sống, xin hãy nói với ba tôi rằng tôi yêu ba. Rằng qua rất nhiều điều mà bà đã làm, và không làm (không làm nhiều hơn), tôi hiểu rằng rằng cuộc sống này không hề dễ dàng, tôi hiểu rằng ba đã gặp phải nhiều điều đáng thất vọng, một phần khiến cuộc sống của ba không hề theo ý muốn. Và dù ba có không phải là người đàn ông thành công nhất hay người cha tốt nhất mà tôi biết, thì tôi vẫn hiểu rằng ba thương tôi, và ba luôn dành những thứ tốt nhất có thể cho chúng tôi. Dù mối quan hệ cha con có rất nhiều khi khó khăn, giờ tôi rất vui vì chúng tôi đã có thể nói chuyện lại với nhau.

Khi tôi chết, nếu má tôi còn sống, xin hãy nói với má rằng tôi thương má với tất cả mọi tế bào. Má không hoàn hảo, nhưng má là người mẹ tốt nhất mà tôi biết. Tôi cảm thấy áy náy vì không thể trò chuyện với má thường xuyên và thoải mái như trước kia, một phần vì má không hoàn toàn ủng hộ con đường mà tôi đang chọn. Nhưng tôi luôn yêu má hơn những gì tôi có thể bày tỏ.

Khi tôi chết, xin hãy nói với em tôi rằng tôi thương nó biết chừng nào. Có những lúc tôi giật mình tưởng tượng ra nó bỗng dưng chết đi, bị xe tông hay cái gì đó. Và chỉ cần thế là tôi thấy hoảng hốt, không thể chịu nổi, nhìn đâu cũng thấy trống vắng. Không thể tưởng tượng được nếu đột nhiên chuyện đó xảy ra, thì tôi phải sống thế nào. Hãy nhắn với nó rằng nó hãy cố gắng sống tốt, cho cả phần tôi nữa.

Khi tôi chết, xin hãy nói với NN rằng nó là một người bạn tốt. Cảm ơn nó đã chịu đựng những lúc khó chịu của tôi. Và tôi xin lỗi vì ngày hôm nay, tôi có thể đã làm nó không vui vì nói với nó rằng chỉ có tao mới có quyền bắt nạt em tao và sao giọng mày to thế. Tôi biết nó không hề có ý gì và nó nói chuyện với em tôi nhiều hơn cả tôi. Và tôi yêu tâm hồn trong veo như thiên thần của nó.

Khi tôi chết, xin hãy nói với những người thân, người bạn, người quen của tôi rằng tôi nghĩ về họ, và tôi cầu chúc cho họ những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Có không biết bao nhiêu người tôi từng gặp trong cuộc đời, giờ này không gặp nữa. Nhưng thi thoảng vì một cái gì đó, tôi nghĩ tới họ, và thực lòng nhớ họ quá thể. Nhưng cũng giống như với bà nội tôi, từ việc nhớ đến việc cầm điện thoại lên gọi, là một khoảng cách gì đó rất lớn. Có một số người tôi nhớ, nhưng việc gặp lại họ lại khiến tôi có thể không thể chịu đựng nổi. Nên tôi bằng lòng với việc chỉ nghĩ về họ thôi. Ai da tánh kỳ quá.

Khi tôi chết, xin hãy đốt xác tôi, và rải tro ra biển, hoặc bỏ vào một cái lọ sứ, tùy thuộc vào việc có ai muốn giữ cái lọ ấy không. Một cái mộ thiệt là tốn đất và tốn tiền. Tôi thích xương cốt mình tan ra trong nước biển, hòa vào khắp nơi và chui vào bụng cá. Tôi rất thích cá".

Tự nhiên thấy viết ra những điều này thấy mệt nhọc quá. Hy vọng đến khi chết thật thì dễ dàng và nhẹ nhàng hơn. Ừ thực ra là vậy mà. Người sống mới khó chứ người chết thì có còn cảm giác gì nữa đâu. Không hiểu sao cái chết luôn gợi lên nỗi buồn. Có cách nào để khi chết ta có thật nhiều niềm vui không? Trừ việc bị điên ra.

Thích cách đối diện cái chết của mình là, buổi sáng ngồi pha ấm trà uống, và thấy buồn ngủ, nên ngồi trên ghế, ngủ, rồi chết. Ngoài hiên nắng vàng đẹp ơi là đẹp. Ờ thích vậy đó. Còn có được chết theo cách đó không, chắc là tùy thuộc vào phước phần của bản thân, và ý muốn của Thượng Đế. Đến lúc đó thì hãy cố gắng sống trọn từng giây cuộc sống, nha Nguyên. Đó là cách tốt nhất để chuẩn bị cho cái chết.


Với thật nhiều yêu thương.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cái gì đang nghĩ trong đầu thì ghi xuống

Mới đọc blog của bạn kia, website thì đúng hơn là blog. Bạn viết hay lắm, ngôn ngữ sắc sảo, thông tin độc đáo, chứng tỏ có nghiên cứu tìm hiểu kỹ trước khi viết. Nhưng mà chủ đề bạn viết thì nhạt toẹt. Từ trên xuống dưới toàn mấy chủ đề nhạt toẹt flashy showbiz hổng có lan quyên gì tới dài hạn tới thế giới, tới kiếp người và chuyện kể về cuộc sống của loài người.

Thấy tiếc. Thấy người tài hoa vậy sao không để dành sức dành thời gian làm những cái có giá trị lâu dài hơn. Viết chi mấy chuyện chán phèo vậy. Chắc cũng tại miếng ăn thôi. Tội nghiệp. Tội thì tội mà thôi cũng kệ.

Cái xong giật mình nghĩ về mình. Bạn mình bảo là rất thích đọc Fb của mình. Vì mình không có thói quen viết nhiều. Nhưng mỗi bài viết là chất, là đầu tư, là có chiều sâu. Chứ không thích những người update status liên tục nhưng mà toàn chỉ để lấp chỗ trống, xả rác Fb. Mình cũng thấy việc ko biết viết gì mà cứ update để thiên hạ nhớ tới mình (như việc một số Fb influencer nhất định 1 - 2 ngày phải có status mới vì bắt buộc công việc) là một việc làm rất mệt mỏi và đáng chán. Mình không tự ép mình làm điều đó. Fb là nơi kiếm tiền được, nhưng nó cũng chỉ như một trò chơi của mình. Xây lên được, thì bỏ xuống được. Một ngày nào đó nó sập tiệm thì sao? Đổ công đổ sức quá mạng vào cuộc đua tăng like tăng follower để làm cái gì. Không nên dựa dẫm quá, bất kể là gì.

Giờ mới nói tới vụ tại sao lại giật mình nghĩ về mình. Ý là lúc nào mình cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà số lượng bài của mình có vẻ quá ít. Mà nếu vậy thì là không hiệu quả, là sử dụng cái luận điệu đó để bào chữa cho tính lười biếng của mình. Ai ya, phải cố gắng mà viết đều lại, làm ra sản phẩm. Ok anh nghĩ gì nói gì không cần biết, hãy đưa sản phẩm của anh ra đây.

Nên phải ráng mà viết đều hơn nữa.

2.

Dạo này có vụ Vũng Áng. Trời ơi tức điên. Cá chết hàng loạt. Thợ lặn thấy ống xả nước thải to khủng bố bốc mùi hôi thối từ Formosa. Ảnh chụp vệ tinh thấy quanh KCN đó là một vùng nước màu vàng nhớp nháp. Cơ quan có chức năng bảo không vào KCN điều tra được vì nó có tính chất nước ngoài (TQ) phải chờ lệnh của thủ tướng.

Đang nghĩ với những vụ thế này làm sao để nâng cao nhận thức người dân, tạo sức ép cộng đồng lên với quy mô lớn để tạo thay đổi. Như vụ Vedan ngày trước, quá dữ. Hay 67000 cây xanh hay Save Son Doong cũng làm tốt. Dù kết quả không thay đổi được, ít nhất là tạo ảnh hưởng tích cực. Để tìm các case study các nước khác thử người ta làm sao.


 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Á a ố ô

Á a quá sợ hãi. Toàn đọc blog nói về việc writer phải viết hằng ngày. Và bữa giờ mình thực sự không viết gì cả. Mình vừa hoàn thành việc sửa sách xong, sửa lần 3. Cảm giác khá thỏa mãn. Sau này nếu sửa lại chắc sẽ chỉnh sửa thêm sao cho thiệt hấp dẫn, vài câu chuyện lôi cuốn, quotes, trick, sắp xếp etc. Nhưng hiện tại cảm thấy khá thỏa mãn. Giờ còn cái tên nữa.

Anyway, vì nghe nhấn mạnh quá nhiều về việc phải viết hằng ngày, nên giờ viết lại vài thứ muốn nhớ.

1. Tổ chức chuyến leo núi Bà Đen. Khá vui. Sau đó cùng team Bà Đen đi nghe nhạc sống. Lâu lắm rồi không nghe nhạc. Các bạn ở quán cà phê đó chơi nhạc rất hay. Cảm giác những người làm việc gì họ đam mê thấy vui lắm. Họ chơi nhạc, lắc lư theo điệu nhạc, hát say sưa với tất cả say mê. Ngay cả những bài hát họ hát theo yêu cầu khán giả, và họ không thực sự thích bài hát đó, nhưng mình thấy họ cố gắng tìm điểm hay của bài hát và nhấn vào đó, và sau đó làm cho bản thân họ thích nó, tìm cách để biến nó hay hơn, độc đáo hơn. Và thế là khán giả cũng thấy nó hay theo. Ah và mình được tặng bài "Chưa bao giờ" khi đang nghe nhạc. Thấy khá vui.

2. Bữa giờ bốc Tarot toàn ra quân 4 of Swords. Đang nghỉ ngơi. Và về sách thì ra quân The hanged man. Lời khuyên là 8OP. Cần làm việc chăm chỉ hơn. Rõ ràng từ lúc viết sách đến giờ mình vẫn không thực sự tận dụng hết thời gian. Và lúc này mình cũng vẫn đang chờ đợi để xuất bản sách. Có những cái không thể nhanh được.

3. Dù sao thì về sơ bộ sách cũng đã viết xong. Bây giờ cái mình cần làm là lên kế hoạch ra mắt sách, hoàn thành ebook tặng độc giả. Rồi kế hoạch xuyên Việt, kế hoạch học tập tiếp theo. Làm việc chăm chỉ lúc nào cũng đem lại kết quả tốt.


 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS