1.
Những gì xảy ra vào 10 ngày trước.
Buổi sáng ngày chủ nhật, Minh đi về nhà bố mẹ ở Long
Biên, và chở mình đi cùng. Trên đường đi, biết mình thèm mận (loại mận hậu trái
đỏ thẫm ngọt ngào) nên Minh chú ý tìm mua cho mình mà không thấy. Minh ghé hàng
xôi mua cho mình hộp xôi xéo (xôi có hành và ít chà bông). Tên xôi này nghe rất
là thú vị. Lúc ngồi ăn xôi mình buồn cười nghĩ, hễ ghét đứa nào mình sẽ nói: Mày
xôi xéo đi cho bà, hê hê.
Xong tới The Bluebird Nest - Tổ chim xanh. Quán đẹp tuyệt
vời. Ở dưới nhỏ nhỏ ấm cúng có một bên tường xếp đầy sách cả tiếng Anh lẫn tiếng
Việt. Tầng hai là sân thượng với không gian mở đầy ánh nắng, cây xanh và không
khí trong lành, bao xung quanh là một khu tập thể nho nhỏ, nhà dân với bọn mèo
và lũ quần áo treo lủng lẳng. Thật tình cờ khi mình chọn quán này. Cách đây gần
2 năm, em Hương bảo bạn nó mới mở quán ở HN, mời mình ra nói chuyện, mục đích là
để giới thiệu quán với mọi người thôi. Xong hôm rồi mình mới hỏi lại em ấy là
quán của bạn em ấy tên gì, kết nối với bạn của em để mình làm event ở đó được
không. Rồi Hương kết nối với bạn Bình (3 đứa bằng tuổi nhưng Hương cứ thích gọi
mình bằng chị), Bình cho tên quán. Không ngờ lại là Tổ chim xanh, vì mình biết
quán này lâu rồi, các hoạt động của các NGO ngoài HN và của Knowmads cũng thường
tổ chức ở đây, thực sự là rất có duyên. Tới nơi là thích quán liền.
Sagar đã chờ sẵn mình ở quán để chuẩn bị cho sự kiện. Hai
đứa lên lầu xem. Cả hai cùng thích trên sân thượng, nhưng ở trên lại không có
máy chiếu. Rồi nó bảo Mìn không đến, giọng nghe thất vọng. Mình buồn cười bảo ừ
không sao đâu, chắc chắn là có ít nhất một người đến. Nó bảo vậy thì nên cancel
event đi, làm chi nữa. Mình những muốn vả vào mặt nó mà nói: 1 người cũng phải
làm. Nhưng mà mình cười cười, xong kể cho nó nghe câu chuyện của bạn Adam trong
Lời hứa bút chì. Bạn ấy thành lập tổ chức Pencils of Promise để xây dựng trường
học cho trẻ em nghèo ở các nước đang phát triển. Trong chuyến Road trip đi khắp
nước Mỹ để quyên tiền cho tổ chức của bạn ấy, thì bạn ghé rất nhiều trường đại
học để kể về câu chuyện rất hay về sự hình thành của Pencils of Promise. Và khi
đến ngôi trường đầu tiên, bạn rất say sưa, chú ý vào bài thuyết trình, đến khi
lên sân khấu thì chỉ thấy có một sinh viên đến dự. Khỏi phải nói Adam thất vọng
thế nào. Nhưng bạn ấy cố gắng hết sức, sử dụng hết năng lượng để truyền lửa cho
cô sinh viên kia. Cô kia nghe xong phản hồi là cổ rất hứng thú, và sẽ nói cho
nhiều bạn bè người thân của cổ biết về Adam và Pencils. Và sau đó cổ rất tích
cực giới thiệu và quyên góp thay cho Adam. Từ một người trong chương trình ban
đầu, lượng khán giả tăng dần lên, và Adam dần được biết đến với tổ chức của
mình. Lần cuối thông tin mình biết thì bạn ấy đã xây dựng được hơn 300 ngôi
trường trên toàn thế giới. Kể cho Sagar nghe và bảo rằng: đấy, everyone has to
start somewhere small, so do your best my dear. Nó nghe xong gật gù bảo: T sẽ
cố. Mình phải làm công tác tư tưởng vì Sagar là một nghệ sĩ ở sau màn ảnh, nó
khá nhút nhát trước đám đông, và phải nỗ lực nhiều để nói những gì nó cảm thấy
bên trong. Không phải với ai nó cũng có thể biểu lộ được bản thân mình. Nó giống
một người bạn của mình, như một củ hành có nhiều lớp, cần bóc tách để bộc lộ
phần người nhạy cảm đẹp đẽ.
Xong hai đứa lại đi xuống dưới. Quyết định tổ chức ở dưới
vì nó cần cho khán giả xem hình. Có một số vấn đề với thiết bị kết nối, vì Mac
không gắn được vào máy chiếu ở quán mà mình sơ ý không đem máy của mình theo.
Rốt cuộc thì cũng ổn. Khán giả lần lượt tới. Vài người, rồi nhiều hơn. Khá là ít
so với những chương trình trước của mình. Nhưng cũng ổn. Mình làm quen với các
bạn khán giả trước. Có vài bạn là học sinh cấp 3, nhìn ngây thơ cưng quá trời
cưng. Rồi mình cho Sagar làm quen với khán giả bằng bài tập nhìn, bài tập nhiều
ngôn ngữ, các màn break the ice. Xong tụi mình cùng trao đổi, cùng nói chuyện.
Mình hỏi, Sagar nói, xen kẽ giữa những câu hỏi và trả lời là một số cảm nhận
chia sẻ của mình về nghệ thuật, viết lách, trải nghiệm bản thân mình, những gì
mình cảm thấy ấn tượng với Sagar cho các bạn nhỏ nghe. Mình cảm giác các bạn đến
cũng muốn nghe mình chia sẻ. Và các câu nói đùa tự nhiên trôi chảy. Sagar cũng
cởi mở hơn, nói những gì cần nói, chia sẻ quan điểm của nó về nghệ thuật nhiếp
ảnh, về những điều nó học được qua hành trình này, những khó khăn và niềm vui.
Và nó ở đó, là cái thằng Sagar mà mình biết, sâu sắc, nhạy cảm và có một cách
nhìn đời thật tinh tế và khác biệt. Mình mừng là nó đã thể hiện sự cố gắng để
chia sẻ, mình mừng vì nó đã để bản thân nó được mọi người nhìn thấy, nhiều hơn
và sâu hơn. Khi bộc lộ bản thân mình, người ta thường có nguy cơ cao là rất dễ
bị tổn thương, nhưng đó cũng là cách để mở ra cho những kết nối về tinh thần ở
những tầng cao và sâu sắc. Cứ phải để bản thân mình được nhìn thấy.
Cuối buổi, một người bạn của Sagar đem bó hoa lại gần
mình, bảo: "Em đem hoa đến định tặng cho diễn giả, nhưng rốt cuộc muốn tặng chị.
Em sẽ gặp Sagar thêm nhiều lần nữa. Nhưng gặp chị chắc không nhiều. Thật vui vì
hôm nay em được biết chị. Cảm ơn chị đã tổ chức buổi chia sẻ này. Đây là hoa
khô, chị cứ để vào vali đem về SG, để được lâu lắm ạ". Hoa đẹp lắm. Mình nâng
niu ngắm nghía mãi (anh Nắng Gió lúc sau phỏng vấn mình bảo nhìn em nâng nó như
nâng con nhỏ). Và mình cầm nó trên tay, đem lên máy bay về SG, vào nhà và để lên
gần kệ sách. Có một bé ở Yên Bái bạn của Sagar, cũng là độc giả của mình, bảo em
mới từ Yên Bái bắt xe đến Hà Nội sáng nay để tham dự chương trình của chị. Đi
cùng em là một người bạn, bạn Yến. Yến bảo hôm trước người đặt sách cho các bạn
ở Thái Nguyên là em. Trời ơi mình không ngờ lại gặp em Yến ở đây. Mình kể cho
Yến nghe là khi thấy cái post Facebook của em gửi vào trong group học tiếng Anh
kêu gọi mua sách của mình, mình đã chảy nước mắt khóc vì xúc động. Em đặt mua
đến mấy chục quyển cho cả nhóm, phần sách đặt trước gửi cho Thái Nguyên là một
thùng sách bự, mình viết tên và lời chúc riêng cho từng em. Hai chị em ôm nhau
mãi, thấy vui mừng vì những người cần gặp rồi cũng đã gặp. Bao nhiêu cái duyên
lành đưa đến. Giờ ngồi viết lại, thấy tim tan chảy dịu dàng vì nhớ lại mình đã
được yêu thương biết bao.
Anh Nắng Gió chờ mình xong buổi event, để phỏng vấn cho
bên báo của anh ấy. Xong từ từ chở mình qua chỗ ăn trưa với bạn Nga và các bạn
bên Alpha. Trên đường đi anh lại tranh thủ hỏi thêm, và đi từ từ, có vẻ để mình
thưởng thức mùa xuân Hà Nội với những con đường lãng mạn. Mà mình thì quá mệt và
đói, não chạy không thông, cứ nói nhát gừng. Đến lúc sau không chịu được nữa mới
bảo: Xin lỗi anh, em đói quá nên hết năng lượng rồi, tí ăn trưa xong rồi em trả
lời tiếp nhé. Anh bảo: Trời, nãy giờ sao em không nói. Rồi anh tăng tốc độ chạy
xe từ 10km/giờ lên 40km/giờ.
Nga đến, mang theo một bịch mận mua ở hội sách, chỗ mình
ngắm nghía mãi từ hôm trước mà không kịp mua do phải đến tọa đàm ngay. Mình ăn
ngay trong thỏa mãn, xong đùa với tụi nó là: "Mận (Hà Nội) là tình yêu bất diệt
của đời mình, trai đẹp gặp có thể không tán, mận hễ thấy nhất định phải ăn".
Buồn cười Nga cũng chiều mình dã man. Xong mình mệt quá, muốn đi về chỗ Nga nghỉ
ngơi để chiều còn có cái talk với hội cha mẹ đọc sách của chị Mai Chi. Mà tụi
nhỏ Alpha vẫn chưa muốn về. Xong Nga bảo mình thôi, qua đây uống nước tí. Tụi nó
ngồi uống nước rồi tám chuyện, mình quá mệt nên nằm ngay đơ ra cái băng ghế dài,
kê chân lên ghế đẩu nằm phủ khăn lên mặt nhắm mắt. Xong các bạn tiếp tục tám,
đến lúc có đứa bảo tội nghiệp chị Rosie nằm nhìn thảm ghê, mà thôi cứ ở đây chợp
mắt chứ giờ đi thiệt xa về nhà ngủ có 30 phút thì cũng chả bõ bèn gì. Mình nghe
câu đấy xong muốn phản đối dữ dội. Vì bình thường mình ngủ trưa 20 phút là đã
sạc lại được năng lượng rồi. Xong mình nghĩ quái thật, tại sao mình phải nằm vật
vạ ở đây không được về, chiều mình còn phải nói chuyện nữa cơ mà. Rồi mình bực
mình tung khăn dậy. Vừa mệt vừa cáu, mình nói cộc lốc với Nga: "Về nhà đi". Nga
bảo ừ, xách ly nước cà rốt cho mình, xong mình chào tụi nhỏ và anh Nắng Gió. Nga
chở mình về, cho mình dựa vào vai. Rồi Nga chạy nhanh nhanh, bảo sắp tới rồi.
Mình ừ, vừa nhắm mắt vừa ôm Nga.
Về đến nhà Nga, chui vào căn phòng có bao nhiêu là hình
Phật và Hộ Pháp, nằm đánh một giấc ngon lành đúng 30 phút. Thức dậy thấy tỉnh
như sáo. Vui vẻ chào Nga để bắt grab đi đến chỗ nói chuyện. Các cha mẹ và một
vài con em của họ đã ngồi sẵn ở đấy, đang màn giới thiệu lẫn nhau. Mình đến và
chào mọi người, cố gắng thể hiện sự tôn trọng với các bậc lớn tuổi. Quả thật
buổi nói chuyện này mình chỉ có vài ý chuẩn bị sẵn, chẳng biết nói gì. Vì lần
đầu tiên nói chuyện với khán giả là các bậc phụ huynh. Nhưng mình kể về sự mâu
thuẫn trong quan niệm sống giữa mình và má mình. Những lúc căng thẳng khi má và
mình xung đột dữ dội vì má muốn mình nghe lời má, mà mình không thể nào nghe
theo được vì mình đã rất chắc chắn về con đường mình muốn đi. Rồi má cho rằng
mình không yêu thương má, vì với má yêu thương đồng nghĩa với tôn trọng, và tôn
trọng tức là nghe lời. Nhưng mình không muốn đi con đường má nói, vì mình biết
nếu sống như má nói thì mình sẽ trở thành má. Và mình muốn thử đi trên con đường
của mình và trở thành một người khác. Không phải vì má không tốt, mà mình muốn
một tương lai khác, một con người khác. Còn có những mâu thuẫn khác vì với tâm
lý của một nhà giáo, má thường cho rằng nếu mình không dạy bảo con thì đâu có ai
làm chuyện đó, nên má cứ mang tâm lý phải dạy dỗ uốn nắn mình cả đời, trong khi
cách thức tư duy, nhận thức và thế giới quan của mình và má đã khác xa nhau. Có
vài cô giảng viên đại học nghe mấy chuyện mình kể với má mình xong cười, bảo cô
cũng y chang vậy.
Mình kể chuyện ngày xưa thần tượng má. Đến khi sau này
nghĩ sao mà có những lúc thấy những việc đơn giản mà sao má không biết. Rồi mới
nhận thức được là má cũng là một con người đang lớn, nên mình phải làm một
chuyện là giáo dục ngược lại cha mẹ. Nếu mà cha mẹ hiểu được chuyện đó và chấp
nhận để con cái chỉ cho mình những điều mới thì mối quan hệ sẽ dễ dàng hơn. Và
rõ ràng là xu hướng xã hội thay đổi rất nhanh, những gì các bậc phụ huynh biết
có khi không còn hợp với môi trường sống của con cái, hay với thời đại. Rồi mình
thành thật kể quá trình mình bức ra, có những lúc hỗn hào với má, nói nhiều lời
làm má buồn. Cảm thấy mình là đứa bất hiếu và rất day dứt về chuyện đó nhưng
không thể làm khác. Xong rồi qua lúc đó, mình nhận thức lại, quay lại để bày tỏ
tình yêu thương. Có lúc thấy trong lòng tràn ngập tình yêu thương với má, nhắn
tin cho má: "Con cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc khi có ba má làm ba má
của con". Cái má nhắn lại: "Ủa, con sao vậy con? Mọi việc ổn hết chứ?".
Haha.
Rồi mình cũng gợi hỏi để nghe thêm chuyện của các bậc phụ
huynh. Có chị nói rằng cảm giác đứa con sinh ra từ bụng mình nên nó là vật sở
hữu của mình, nó phải nghe theo mình, nó phải hiểu mình là một chuyện hết sức tự
nhiên. Nhiều khi biết vậy nhưng mà hành động cũng không phải, cứ phải đòi nó
phải chia sẻ hết mọi thứ trong cuộc sống cho mình và làm như ý mình muốn. Rồi có
cô bảo: Con cô giờ không chịu nói chuyện với cô, cô không biết làm cách nào. Cả
hai như kẻ thù. Và mỗi hành động của nó rồi cô sẽ phải suy nghĩ thiệt lung, nó
đang tính kế gì đây, là làm sao để đối phó lại nó đây. Thấy rằng việc làm cha
làm mẹ là một điều cực kỳ khó khăn và mệt mỏi. Mình thực sự phục các bậc phụ
huynh.
Một điểm vui là càng nói càng thấy mình có nhiều dẫn
chứng để nói, và dựa vào phản ứng của các cô chú thì có vẻ những điểm đó gãi
trúng chỗ ngứa của họ và có khá nhiều người thích những gì mình nói. Mình cũng
chú ý quan sát thái độ và điều chỉnh cho phù hợp để không mang tiếng hỗn hào.
Nhưng có một số điểm lưu ý lại trong buổi nói chuyện này. Một là có lúc mình
thấy hai cô kia nói chuyện riêng khá lâu trong lúc mình vẫn đang nói, làm mình
bị phân tâm. Kinh nghiệm rút ra cho những lần tiếp theo là lúc đó đừng cố gắng
nói, cứ im lặng để khán giả nói hết chuyện của họ, tự động yên lặng thì mình mới
bắt đầu nói tiếp. Thứ hai là trong suốt buổi nói chuyện đó mình có lỡ lời một
câu. Lúc kể chuyện minh họa cho việc đi du lịch cùng con mình có kể chuyện chị
Khánh Chi cùng với con trai đi du lịch bụi ở Thái Lan, bắt nhờ xe tải đi đến
miền nam Thái, rồi tới hostel lúc 1h sáng mệt đừ. Mình có nói 1 câu: "Má em
không làm được thế". Mình không có ý nói như thế, ý mình là: "Không nhiều bậc
phụ huynh có thể làm như vậy". Vì mình không hề có ý so sánh má với chị Khánh
Chi, mình cũng không hề trông đợi má làm chuyện đó với mình. Nhưng lỡ lời nói
ra. Sau đó thì ngay lập tức bị một bậc phụ huynh quật lại. Rồi thứ ba là có một
lúc mình thấy có chị kia bảo rằng chị ấy luôn thừa nhận con chị ấy đúng, chị ấy
sai, và xem con là cha mẹ của mình. Thì mình ban đầu đồng ý với một số quan điểm
khác của chị, sau đó thẳng thừng phản đối cái quan điểm này, bảo mình không cần
cha mẹ đưa mình lên cao, chỉ cần muốn cha mẹ cùng mình trang bị kỹ năng tranh
luận để cùng nhau tranh luận thẳng thắn mà không công kích nhau, vậy là tốt rồi.
Sau đó mình đọc bài "Nghệ thuật phê bình người khác" của bác Đặng Hoàng Giang,
trong đó có 4 bước. Bước 1: tái thể hiện quan điểm của người khác bằng ngôn ngữ
của mình để chắc rằng mình hiểu đúng ý họ. Bước 2: Liệt kê những điểm đồng tình
của bạn. Bước 3: Nêu lên những điểm mình đã học được từ họ. Bước 4: bây giờ mới
được phép đưa ra những điểm bất đồng. Mình làm được 2/4 bước, nhưng mà lúc đó
nói xong vẫn thấy chị ấy đỏ mặt không chấp nhận. Nên là lần sau phải chú ý nhẹ
nhàng hơn khi bày tỏ sự bất đồng quan điểm.
Sau đó thì đến phần ký tặng. Có chị đưa sách cho mình ký,
bảo nhờ mình ký tặng cho con gái để 5 năm sau vừa tuổi thì bé sẽ đọc. Mình thấy
tấm lòng của người mẹ cho đứa con sao mà nhiều đến thế. Ngồi nặn óc cỗ nghĩ ra
câu nào để viết cho phù hợp. Viết xong đưa chị, chị đọc rồi khóc, bảo em viết
hay thế. Chắc tại đó là những gì chị muốn gửi gắm cho con. Ký sách nhiều quá hơi
mệt, nhất là ký cho người thứ 3 thế này. Nói chung buổi nói chuyện với các bậc
phụ huynh thì vui, mình làm tốt, học được nhiều. Nhưng cũng mệt. Vì về cơ bản
các bác cũng lớn tuổi, dù là trí thức khá chịu khó tiếp thu, nhưng cũng ít cởi
mở để lắng nghe tụi trẻ, và sẽ qua thái độ thì thấy là một số người cũng không
hẳn chấp nhận hoàn toàn. Nói chuyện với các bạn trẻ nhiều nhiệt huyết, dễ thương
và cầu thị thì nhiều năng lượng hơn nhiều. Có một điều thú vị là những câu nói
đùa mình thường nói và khiến mấy bạn cười rần rần trong miền nam này, khi thử
lại ở miền bắc thì không ai phản ứng cả. Còn có một số câu cười khác mình thấy
cũng bình thường, thì họ lại cười. Khiếu hài hước của hai miền có sự phân biệt
đáng kể, nên note ra đây để chú ý thêm.
Tối về lại nhà Nga, định mời hai bạn ăn cơm mà mình ký
sách xong quá trễ, nên Minh nấu cơm luôn. Hai đứa dọn cơm, bảo mình đi tắm. Tắm
xong ra thấy mâm cơm dọn sẵn có trứng chiên, rau luộc và trái cây. Nga thì đang
thổi harmonica một bài gì đó khe khẽ. Minh ngồi trên ghế xoay đọc sách. Thấy yên
ả và bình an gì đâu. Ăn cơm xong tụi nó đưa cam cho ăn, bảo cam Hà Giang. Ngọt
và bự và màu cam tươi tắn. Mình bảo: "Ở đây là quả quýt mà". Nga bảo: "Cam".
"Quýt". "Cam". Minh xen vào nói: "Nhầm rồi. Quả này là quả táo". Cả bọn cười
ngất ngư. Xong mình bảo: "Ok, you win". Xong mình xung phong đi rửa chén, dù
không đứa nào đòi hỏi. Coi như mối quan hệ bạn bè rồi, nên không câu nệ, và cũng
muốn trả ơn hai đứa chăm sóc mình.
Ăn cơm dọn dẹp xong xuôi, Nga sang phòng bên cạnh coi
tiếp phim Your name. Cái phim bựa quá trời bựa thiệt vui, dính tới nhiều kỷ niệm
riêng tư của mình. Mình lấy cây đàn của Nga ra gảy. Đang gảy thì thấy Minh thay
vì chat như lúc nãy đã chuyển sang làm bài tập tự bao giờ. Nên biết ý để đàn lại
chỗ cũ. Nga ở phòng bên gọi với sang: "Rô ơi, tớ phải tắt phim đi để nghe cậu
đàn đấy". Dễ thương ghê nơi. Xong buổi tối viết lách chút đỉnh rồi ngồi thiền và
đi ngủ.
Ngày hôm sau. Nga và Minh đi làm sớm. Mình dành cả buổi
sáng để đọc sách thư giãn. Xong rồi đi ăn trưa với Sagar. Sagar chở mình đi chỗ
hóng gió yêu thích của nó, một cái căn nhà bỏ hoang ở hồ Tây. Hai đứa lại nói
chuyện về cuộc sống, các mối quan hệ, mình kể cho nó nhiều hơn về những gì diễn
ra với mình dạo gần đây. Nó kể cho mình những nỗi thất vọng của nó trong cuộc
sống. Rồi nói về những mối liên kết kỳ lạ giữa người với người. Nói theo ngôn
ngữ sách thì Sagar là một ngôi sao đang chờ ngày tỏa sáng. Mình mong nó sẽ nỗ
lực để tỏa ánh sáng từ bên trong mình.
2. Những gì xảy ra vào 1 tuần trước.
Sau bài post trên Fb, lượng truy cập vào trang blog này
của mình tự nhiên tăng vọt. Mình nghĩ nghĩ thấy blog này chỉ toàn chuyện cá
nhân, dạo gần đây lại toàn đề cập tới toàn hệ bài tiết và hệ sinh dục, thấy sợ
ảnh hưởng tới mấy bạn nhỏ đọc được, nên quyết định khóa lại. Mình không sợ bị
tổn thương bởi những gì mình viết ra ở đây. Nhưng đây là một blog hoàn toàn cá
nhân của mình, với rất nhiều những thử nghiệm của bản thân mình trước những điều
mới, những chuyện mình học được mỗi ngày, và những từ ngữ không được chọn lọc
cẩn thận, sợ bạn nhỏ nào đọc chưa hiểu kỹ làm theo thì mình mang tội. Mình nhận
thấy là trước giờ mình có vẻ đã từ chối sự nổi tiếng, vì mình không muốn trở
thành một trong số những KOL lấy danh tiếng làm mục đích, với các cuộc đua
follower này nọ. Nên mình viết những thứ hết sức đời thường, đôi khi điên khùng
lên trên đây để nói rằng mình chỉ bình thường thôi. Rằng đừng có ai lấy mình ra
để ngưỡng mộ hay gì, vì mình cũng đầy khiếm khuyết và cũng đang trong quá trình
học hỏi. Mỗi người hãy tự tìm con đường của mình. Nhưng sau khi đánh giá lại,
mình thấy rằng dù có từ chối hay không thì thự tế đã khác rồi. Tuổi Trẻ Đáng Giá
Bao Nhiêu đang tạo ra ảnh hưởng nhất định đối với một số lượng độc giả lớn hơn
mức mình đã hình dung, đến nay đã hơn 34,000 bản được phát hành. Mà trước đó nữa
kìa. Ý thức rõ rằng mình phải có trách nhiệm hơn với những gì mình viết
ra.
Mình đã cảm thấy bị tổn thương và mệt mỏi. Mình đã cố
gắng để tìm cách giải quyết phù hợp. Nhưng nói gì thì nói mình đã sai. Mình vi
phạm một giá trị sống quan trọng của mình, nên mình đã nỗ lực để không vi phạm
một chùm các giá trị tiếp theo, như thành thật và yêu thương. Cứ dựa vào hệ quy
chiếu đó, thì sẽ dễ đưa ra hành động phù hợp. Cảm ơn những người bạn đã nhắn tin
hỏi thăm mình khi biết mình khóa blog. Những lúc yếu lòng, mình những mong có ai
đó ôm mình và bảo: "Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi". Và mình mừng vì đã có
những người bạn ở bên mình khi đó.
3. Ngày hôm nay.
Dọn dẹp lại một tí, tự dưng tìm lại được quyển sổ Sài Gòn
của bé Thắm tặng, mà mình tưởng đã đánh mất ở đường sách vào dịp ra mắt sách
tháng 10 năm ngoái. Không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến mình nhét quyển đó
vào chỗ kẹt đó, vì bình thường quyển sổ đó mình luôn giữ trong túi và không bao
giờ lại cho vào chỗ khó tìm như vậy. Lúc mất cảm thấy rất trống vắng. Giờ thấy
lại nó thấy vui vui. Một điềm lành. Thắm đã gửi tặng mình một quyển sổ mới, mình
dùng để ghi chép trong khóa học triết học. Năm nay nhất định là một năm của tiếp
thu kiến thức, của những điều mới và niềm vui.
Đọc lại mấy bài trên blog thấy cũng không có gì đáng để
gọi là ảnh hưởng xấu. Blog riêng tư mà. Ai thích thì đọc không thì thôi. Những
gì ở trong blog này sẽ là một phần khác của mình, dành cho những người bạn thực
sự quan tâm, yêu thương và gắn bó với mình. Nên quyết định viết lại.
Vẫn đang bị tức ngực. Ngày hôm nay là tròn một tháng kể
từ lúc mình thấy mình phát bệnh nặng nề và ở điểm thấp nhất về thể chất trước
giờ. Dù có đỡ hơn nhưng mình không cảm thấy khỏe. Điều làm mình băn khoăn là đã
đi khám nhiều nơi từ tây y sang đông y, nơi thì bảo mình không bị bệnh gì, nơi
thì bảo mình đang bệnh nặng. Nhưng rốt cuộc lại thì không có nơi nào cho mình
nguyên nhân cụ thể cũng như cách thức điều trị rõ ràng. Mình khá bối rối vì vẫn
chưa tìm được giải pháp cho vấn đề này.
Hôm nay đọc 100 trang trong quyển Đức Phật và Phật Pháp.
Rất hay. Lời mở đầu có đoạn: "Liên tục và kiên trì nỗ lực là di huấn tối hậu của
Đức Phật". Không có sự giải thoát nào, không có sự thanh lọc nào có thể thực
hiện được nếu không có cố gắng cá nhân. Phật giáo không chủ trương van vái
nguyện cầu mà thay vào đó dạy thực hành thiền tập, là phương pháp tự kiểm soát,
tự thanh lọc và giác ngộ. Hai đặc điểm nổi bật nhất của Phật giáo là hành thiền
và phục vụ". Đọc tới đó thấy ờ, cả đời mình cũng muốn làm hai điều cốt yếu nhất
là hành thiền và phục vụ thôi. Người ơi, xin hãy phù hộ cho con sớm trở lại
trạng thái sức khỏe cân bằng và tối ưu để con có thể tiếp tục hành thiền và phục
vụ nha.