28th Feb 2017

Hôm nay ngồi thiền được 59 phút bằng chân thuận. Quyết định là ngày nào cũng ngồi thiền hai lần sáng tối. Buổi tối có thể không ngồi được 1 tiếng hoặc không được tập trung cũng phải ngồi vì càng ngồi nó càng cộng dồn trợ lực cho các lần sau.

Rồi ráng làm bài tập nhanh trong buổi sáng, đọc bản thảo của em kia và ký sách cho nhanh để chiều đi chơi.

Rồi lỡ lời nói cái kia làm NN bật khóc. Điều mình nói chạm tới chuyện nó đã suy nghĩ bữa giờ nên nó khóc luôn. Nhưng mình không nói thì thấy bứt rứt không yên. Nói xong khóc xong thì nhẹ nhõm. Công nhận bạn bè thông minh nó biết nó phải làm gì. Mà nói chuyện với nó xong mình lại tự dưng cứ như thấy được tương lai của nó. Tự nhiên mình hình dung rõ chuyện của nó thế nào. Cũng như trước đây lúc chẳng có gì mình dự đoán được là nó sẽ yêu người mà giờ nó yêu, làm mọi người chửi mình nói bậy. Còn bây giờ, mình tự nhiên thấy là nó sẽ không cưới người đó, mà theo khuynh hướng không yên ổn này của nó, nó sẽ đi du học và định cư. Thằng kia sẽ học được một bài học đau đớn về tình yêu. Xong cưới một con bé khác ngoan ngoãn hiền lành phù hợp và yên ổn hơn. Nhưng cũng không có gì để hối tiếc. Mỗi người đi qua cuộc đời mình sẽ mang một chức năng gì đó, dạy cho mình một điều gì đó. Khi làm tròn chức năng đó xong, họ sẽ ra đi.

Cũng như mình ngày trước thích một bạn kia rất nhiều. Bạn kia cũng thích mình. Xong cứ lúc bạn tỏ tình thì mình không đồng ý, rồi khi mình tỏ tình bạn ấy lại không đồng ý. Trong lúc thất tình cũng vật vã quay quắt nghĩ gì kỳ vậy trời, sao cả hai thích nhau mà không yêu nhau được. Trong khi mấy năm trời mình không hề thích một ai, gặp được người có thể nói chuyện sâu, có thể thích được thấy vui lắm. Vậy mà không được. Xong rồi giờ mới thấy, bình thường thôi. Chưa đủ duyên. Như trong đạo Phật câu: đủ duyên thì hội tụ, hết duyên thì tan ra. Ở đâu đó nói mọi thứ được tạo thành đều từ năng lượng, như khí hội tụ vậy đó. Sự nỗ lực của mình, sự cố gắng của mình, nếu hòa hợp với các yếu tố khác nữa thì mới thành được, chứ mình cố gắng, mình muốn không là chưa đủ. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hay câu Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên là vậy. Khi nào đủ duyên sẽ hội tụ lại. Chưa đủ thì có cố có ép mấy cũng không được. Mà duyên tụ lại rồi thì cũng sẽ có lúc tan đi, không thể nào tụ mãi được. Duyên đã tan thì có cố cưỡng cũng không xong. Mà chưa đủ duyên biết đâu lại là điều may, vì duyên này không thành tức là sau này sẽ có duyên khác hợp hơn. Nên mọi chuyện nó sẽ đi theo xu hướng. Mình nghĩ người ta hay bảo có người đoán được tương lai, hay giác quan thứ 6, là do họ nhìn thấy được xu hướng, chiều thế vận động của mọi việc là nó phải như thế, nó sẽ như thế. Nhìn đúng thì được cho là đoán được tương lai.

Nhưng nói là nói vậy, điều gì mình mong muốn, không phải chờ từ trên trời rớt xuống mà có. Mình phải cố gắng trong khả năng của mình để tạo duyên. Phải nỗ lực hết sức để làm. Và nỗ lực hết rồi thì ngồi thở thôi, xuôi theo dòng chảy, để mọi việc vận động theo chiều hướng của nó, cứ như một người chèo thuyền xuôi sông sử dụng dòng nước để đến bến dưới nơi mình muốn tới nhanh hơn vậy. Nắm được quy luật vận động của sự vật hiện tượng và áp dụng nó vào kế hoạch của mình, như vậy khả năng thành công sẽ cao hơn, hoặc khả năng thất bại sẽ thấp hơn. Giống như quan niệm phương đông về vận và mệnh, mình đã có những trải nghiệm khiến mình tin rằng mỗi người có một số mệnh khác nhau, và số mệnh về cơ bản thì không thay đổi, nhưng những việc làm của mình sẽ thay đổi được vận, để biến vận xấu thành vận bình thường, hoặc biến vận bình thường thành vận tốt. Cái phần vận là cái phần nằm trong bàn tay quyết định của con người.

Mình rất hay kinh ngạc về những điều xảy ra trong cuộc sống. Có những quyết định ban đầu tưởng chừng không là gì cả, mà sau này nhìn lại thì lại thấy nó có tác dụng thay đổi đời người. Ai biết được nếu bạn đi đến quán cà phê hay triển lãm ngày hôm ấy, rồi bạn sẽ gặp người ở bên bạn cho đến suốt cuộc đời hôm sau. Ai biết nếu bạn ra đường ngày hôm ấy, hay lựa chọn dừng lại ăn món đó, bạn chọn con đường này thay cho con đường kia để đến chỗ hẹn, thì cuộc đời của bạn sẽ gặp phải những biến cố gì. Nhanh hơn một phút, chậm hơn một giây, sẽ khác nhau bao nhiêu. Những sự kiện con người ký ức quấn quít với nhau trong quá khứ tạo thành một dòng chảy hòa quyện bối rối và tạo thành bạn của ngày hôm nay. Cuộc sống có phải là tập hợp của những lựa chọn, của những sự kiện ngẫu nhiên. Chị Khánh Chi từng nói trong hôm phỏng vấn mình: "Cuộc sống như một dòng xoáy bụi khổng lồ. Mỗi người như một hạt bụi nhỏ. Nhưng hạt bụi nào chủ động bay vọt nhiều hơn, sẽ va chạm nơi này nơi kia, sẽ có nhiều trải nghiệm hơn, sẽ bật lên cao hơn, hoặc rơi vào nơi mà mình muốn". Từng đọc một quyển sách tên là The book of the unknown American, một buổi đẹp trời, đứa con gái của hai vợ chồng Mexico xinh đẹp như thiên thần đến chỗ ông bố làm, nó đòi leo lên thang để đưa xô cát cho bố, người vợ nắm thang ở dưới, bỗng có một tiếng động, bà mẹ quay lại, lơi tay nắm, đứa bé bước lên bệ, hụt chân, ngã xuống đất, tổn thương não. Hai vợ chồng gom góp tiền đưa nó qua Mỹ chữa trị. Nó bị một thằng bé người Mỹ quấy rối. Bà mẹ biết mà không dám kể với chồng. Nó thích một thằng bé người Panama mà bị cấm. Thằng bé người Panama sau dẫn con bé trốn học đi ngắm tuyết. Ông bố về không thấy con tức điên lên nghe bà mẹ sợ hãi kể về một thằng nhỏ từng quấy rối con gái, bèn hùng hổ đi tìm con, rồi bị bắn chết. Vậy đâu là nguyên nhân cái chết? Nếu bà mẹ kể cho ông bố về thằng bé quấy rối trước đây thì có phải ổng sẽ tránh bị đụng độ bất ngờ không? Nếu hôm đó trời không có tuyết rơi để hai đứa nhỏ trốn học đi chơi thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Nếu hai ông bà không cấm cản tình yêu của tụi nhỏ thì chắc tụi nó đã không phải trốn đi. Nếu họ không mang đứa con qua Mỹ chắc giờ ông chồng còn sống. Mà nếu bà mẹ không quay đi thì đứa con gái đã không té. Nếu người công nhân không bị trượt chân do trời mưa ngày hôm trước thì đã không có tiếng động. Bao nhiêu là cái sự nếu, nên cánh bướm đập cũng tạo ra một cơn bão, như cái nguyên lý mà người ta thường nói. Và mình thấy cuộc đời của mình đôi khi cũng là sự tập hợp của những sự ngẫu nhiên như vậy.

Buổi chiều ngồi đọc tiếp quyển Dấu chân của Phật. Có một đoạn Nick tả cảnh rừng rậm tuyệt hay. Nick là đồng tác giả, một người làm bảo tồn thiên nhiên. Ông miêu tả phong cảnh thiên nhiên và động vật cực kỳ tinh tế, và viết về mối liên hệ giữa con người và thiên nhiên rất thấm. Đọc thấy rất dễ chịu. Nằm ôm quyển sách sưởi nắng buổi chiều. Rồi nghĩ trời ơi có những cuộc trò chuyện này kia xong rồi mới thấy rằng không bằng nói chuyện với một quyển sách. Mà nói vậy chứu phải cân bằng cả hai. Chọn sách hay mà đọc, tìm người hay mà chơi. Người ta lớn lên chủ yếu là nhờ những người xung quanh và những quyển sách họ đọc.

Nay gặp một bạn. Bạn tặng một chiếc vòng gỗ. Mình nhìn bạn cười cười, tự nhiên nghĩ vậy chắc là hết. Có lẽ bạn cũng cảm thấy được. Bạn nói hôm nay đang ngồi đây, sau này nhớ lại bỗng nghĩ ngày này tháng này ngồi với người đó, thấy sao mà bình an dễ chịu, mà giờ đã là xa lạ. Ký ức thoảng qua không còn gì nhiều nữa, không vui không buồn, chỉ là một sợi chỉ mỏng manh. Mình nói ừ đời lạ thiệt, có những người lướt qua đời nhau, có những người biết nếu yêu là làm tổn thương nhau, mà vẫn yêu rồi đau đớn vật vã, xong lại gượng dậy và bước đi, và phây phây như chưa có gì xảy ra. Đời vẫn đẹp gì đâu. Hai đứa nhìn nhau cười rồi thôi. Đời vô thường. Vạn sự tùy duyên. Thấm cái đó thì đỡ đau khổ.

Giờ đi học bài rồi thiền. 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chuyện của Ren Hang

Ren Hang, nghệ sĩ nhiếp ảnh tài ba người Hoa vừa tự tử. Anh là nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh khỏa thân và được xem là một trong những nhân vật tiêu biểu cho thế hệ nhiếp ảnh gia trẻ tuổi của Trung Quốc. Những bức ảnh của anh rất khác lạ, đầy sáng tạo và khiêu khích. Nhưng anh chết rồi, lúc mới 29 tuổi, cùng tuổi với mình.

Không hiểu sao mình lại cứ nghĩ mãi đến cái chết của Ren Hang. Thực ra mình thường bị ám ảnh bởi nỗi đau và cái chết của những người xa lạ. Mình rất hay tự hỏi, lý do gì một người quyết định kết liễu cuộc đời mình? Những dòng chữ cuối cùng của Ren Hang trên mạng xã hội Weibo ghi: "Mỗi năm mới, ước muốn của tôi vẫn không hề thay đổi: Được chết trẻ. Tôi hy vọng nó sẽ trở thành sự thực trong tương lai sớm nhất". Cái chết của anh được xác định là hậu quả của bệnh trầm cảm kéo dài.

Ren Hang viết: “Nếu đời là một vực sâu không đáy, khi tôi nhảy xuống, cú rơi vô tận cũng sẽ là một dạng thức bay.” Mình đã tự hỏi tại sao Ren Hang lại nghĩ vậy? Tại sao bao nhiêu người bạn khác của mình thường xuyên nói: "Đời chán bỏ mẹ đi được, gặp đâu cũng thấy toàn chuyện đau buồn, cứ muốn chết quách cho xong", hoặc "Có những lúc thấy thù ghét cả thế giới, chỉ muốn bắn bỏ hết cả bọn người". Tại sao? Tại sao?

Mình biết rõ ràng không thể nào mà người ta vui mãi được. Đời có lúc vui lúc buồn. Tâm trạng lên xuống thất thường là một điều tự nhiên dễ hiểu, đó là bản chất của con người. Nhưng về cơ bản, mình thấy cuộc sống này đáng sống. Có nhiều niềm vui, có nhiều thứ kỳ diệu, có biết bao thứ nhỏ bé có thể khiến ta có thêm niềm tin vào những đẹp và tình yêu với cuộc sống này. Sáng nay đọc bài báo chị Maika share về cái chết của Ren Hang, xong mình đi xuống sân chung cư để đi chợ. Một đứa bé sơ sinh đang được mẹ ẵm sưởi nắng trước sân nhà. Nó nhỏ xíu, mắt nhắm nghiền, đỏ hỏn và mong manh. Một chồi sống mới. Một cuộc đời mới. Đẹp đẽ và kỳ diệu. Chỉ một khoảnh khắc nhìn qua đứa trẻ là đủ để vui rồi. Sao có thể buồn được. Và đến nỗi gì mà lại chết đi?

Hôm trước mình nói chuyện với anh Bút Chì. Rất lâu không nói chuyện sâu như vậy. Ảnh bảo con người mình cứ hay ảo tưởng về bản thân, cứ nghĩ mình có thể thay đổi cái này, cải tạo cái nọ, làm cho thế giới thành tốt đẹp hơn. Mẹ, thay đổi quái gì chứ. Thế giới đã hoàn hảo sẵn. Những cái gì đang diễn ra là nó phải diễn ra. Cái xã hội loạn lạc ầm ĩ xô bồ này cứ phải quấn quíu mọi thứ để lôi xuống đáy, trước khi nó theo chiều vận động đi lên trở lại. Nên mình cứ nghĩ rằng mình giỏi giang lắm, mình có thể thay đổi thế giới. Nhưng không, có khi nếu mình cố làm nó càng rối hơn nữa. Việc của mình chỉ nên là thở, và xuôi theo dòng chảy tự nhiên thôi. Cũng như có người đang chìm trong bóng tối, nếu mình nói: nào vui lên đi, hoạt động đi, làm cái này cái nọ đi, tích cực thay đổi đi. Mẹ, thay đổi gì, nó đánh sưng mặt cho ấy chứ. (Ảnh hay dùng từ mẹ, nghe cũng hay hay).

Mình hoàn toàn hiểu quan điểm của ảnh. Cũng giống như có những người mà ta muốn thay đổi, nhưng không thể nào thay đổi được. Người ta không thể nào giúp một người nếu người đó không muốn được giúp, trong Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu mình có viết. Mình không thường có ý định thay đổi người khác, nhưng thường có ý định thay đổi bản thân mình. Có những lúc trong cuộc đời, mình thấy rõ ràng tất cả là lựa chọn nằm trong tay mình. Nếu mình quyết định cứ nằm ườn ra ngủ nướng ngày này qua ngày khác không làm gì thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì khác cả. Nhưng nếu mình xắn tay lên, đẩy lùi sự lười biếng, từng chút từng chút một hành động tiến đến mục tiêu của mình, thì dần dần cuộc sống của mình sẽ thay đổi. Còn nếu không thì mình sẽ chìm mãi. Vậy thì khả năng quyết định vận mạng của mỗi con người là sao đây? Và lúc nào thì nên xuôi theo dòng chảy. Lúc nào thì nên hành động? Lúc nào nên và không nên giúp người khác. Có những người đó nếu cứ để họ chìm xuống đáy, thì họ không ngoi lên, mà trôi đi luôn, thì sao? Anh trả lời: nếu vậy, thì có lẽ là họ sinh ra để trôi đi.

(Mở ngoặc: đây chỉ là một đoạn chuyện phiếm trong một bối cảnh rộng hơn, việc thuật lại có thể sẽ không mô tả được hết tính chính xác của ngữ cảnh hoặc sự logic của người nói chuyện. Nên mẩu chuyện này không nhằm để đánh giá quan điểm và không nên dùng để đánh giá quan điểm, hoặc cho rằng đó là niềm tin bền vững).

Nghệ sĩ rất thường xuyên rơi vào trạng thái u sầu, uẩn ức. Nhiều nghệ sĩ tự tử hoặc chết trẻ vì nhiều lý do khác nhau. Jack Kerouac qua đời ở tuổi tứ tuần vì nghiện rượu. Hemingway cũng nghiện rượu, khi đã đạt được giải Nobel, ở đỉnh cao của sự nghiệp, ông bắn súng vào đầu tự tử. Người nhà báo chí giấu diếm công chúng, mãi đến sau này mới để lộ chuyện gì đã xảy ra. Không ít nghệ sĩ khác chọn cho mình lối sống buông thả bê tha, nghiện ma túy, rượu, thuốc lá và các chất kích thích khác, sử dụng chúng làm đòn bẩy cho sáng tác. Elizabeth Gilbert gọi những người đó là "cursed artists" - những nghệ sĩ bị nguyền rủa, cứ phải làm bạn với bóng tối để cho ra sản phẩm. Mình cũng đồng ý, mình cho rằng để sáng tạo tốt, để làm việc lâu dài và tạo ra giá trị tích cực, ta phải giữ cho cơ thể mình trong sạch và lành mạnh. Cơ thể là ngôi đền của tinh thần, là phương tiện công cụ để ta thực hiện sứ mệnh của mình trên trái đất. Phải chăm sóc bảo vệ và giữ cho nó được khỏe mạnh.

Mình có một người chị quen. Chị ấy cũng là người viết sách, chị ấy cũng có khuynh hướng thiên về nỗi buồn, về sự tiêu cực, giống như một số người bạn nghệ sĩ của mình. Chị ấy cũng thường rơi vào trạng thái muốn bỏ cả thế giới mà đi. Nhưng chị ấy suy nghĩ lý trí. Chị bảo: Khi nào thấy chán mọi thứ đến tận cổ, chị thường đi tập pilates, yoga, chạy, làm gì cho đổ mồ hôi ra. Chị được cái là có ông chồng rất thông minh. Ổng hay nói: mọi thứ tâm trạng của mình đều là do hormone mà ra. Mọi cảm xúc của mình đều do hormone điều khiển. Khi buồn cứ phải vận động mạnh, điều tiết sự giải phóng hormone, thế là nỗi buồn bay biến. Mình cũng thấy thế, người hay vận động ngoài trời thể dục thể thao thường lạc quan phơi phới.

Nên mình đã tự hỏi, nếu một người bạn nào đó đến bảo: "Này Ren Hang, chúng ta cùng nhau ra công viên chạy bộ đi, hãy chạy bộ đều đặn mỗi tuần đi", thì có thay đổi gì không?


(Update: mình đã vào xem trang web của bạn này, và thấy bạn tự tử là tất nhiên. Những bức ảnh của bạn ấy quá ám ảnh, quá táo bạo, quá tiêu cực và buồn. Mình chỉ xem được vài bức và lập tức phải tắt đi vì không chịu nổi. Không có sự trong sáng, tốt lành và tích cực trong đó. Ngập chìm sâu trong môi trường làm việc tiêu cực - trên thân xác con người - và sống với nó hằng ngày, không tự tử mới là chuyện lạ).

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Career Chat 01 và Toastmasters

Lúc nãy đi nghe Toastmasters về Story Telling nghe anh Daniel nói ngày nào ảnh cũng viết nhật ký để xem ngày hôm đó thế nào. Kể cả những ngày không có gì để ghi lại cũng ráng ghi một dòng: Ngày hôm nay không có gì xảy ra cả. Nghĩ mình đã định làm chuyện đó nhiều lần mà mãi vẫn không siêng được. Nên giờ về tranh thủ đợi cơm chín thì viết luôn.

Hôm nay dậy sớm thiền được 53 phút bằng chân không thuận. Đi ăn sáng với Huỳnh xong đi chợ rồi về ký sách. Định là đi xem chị Phan Hồn Nhiên nói chuyện ở Nhã Nam mà thấy trễ quá. Chị ấy là một trong số ít tác giả Việt Nam mình thích. Nhớ ngày xưa đi làm có lúc quá căng thẳng, môi trường công ty làm mình cứ như bị biến thành người khác. Xong về có hôm đọc truyện của chị PHN. Truyện của chị ấy dùng ít từ mà gợi được rất nhiều thứ. Mình đọc chỉ vài câu tả cảnh rất tinh tế. Đọc xong khóc luôn vì thấy nhẹ nhõm quá. Những câu từ không liên quan giúp giải tỏa cảm xúc của mình, giúp mình thấy mình người hơn. Nên muốn gặp để xem chị ấy bên ngoài thế nào và gửi lời cảm ơn. Mà thôi chắc dịp khác. Nên tranh thủ rang đậu đen nấu chè (dạo này mình rất thích nấu chè, chè hạt sen đậu xanh, chè đậu ván, chè đậu đen, ăn vừa ngon vừa mát). Xong ký sách tặng. Có một anh ở công ty nhựa đặt mình 200 quyển sách để tặng nhân viên công ty. Hy vọng ký xong hôm nay để mai gửi ra cho ảnh.

Chiều có lớp học với thầy Tom, Hoa giới thiệu nên lần đầu đi thử. Ổng dễ thương, đọc nhiều sách, nói nhiều. Trả lời câu hỏi chưa thuyết phục lắm. Mình cần học thêm vài buổi để thử xem. Việc một giáo viên trả lời thắc mắc hay câu hỏi cho học sinh có phù hợp không, có đúng vào trọng tâm không là một việc rất quan trọng. Nó cho thấy kỹ năng của người đó có tốt không. Và bản thân mình khi ai đó giải thích cặn kỹ một vấn đề mình quan tâm và thắc mắc thì mình thấy phục và chọn người đó làm thầy. Còn cứ dạy theo giáo trình chuẩn bị sẵn thì không có gì để nói. Có bạn kia cũng đi học thử bảo là thầy nói quá nhiều không dành chỗ cho học trò nói, nên có lẽ bạn ấy sẽ không học tiếp. Mình thì thấy lúc giáo viên nói mình nghe cũng học đươc kha khá. Anyway là mình học để phát âm chuẩn hơn và đạt mục tiêu Ielts 8.0. Dù sao thì có vẻ khó. Huỳnh nói là writing của mình mới chỉ 6.0 thôi. Cần phải nâng lên.

Ừ mà Huỳnh nó sẽ kèm thêm Ielts writing cho mình. Vấn đề của mình khi viết tiếng Anh là sử dụng từ đơn giản như học sinh cấp 1. Có những từ mình biết, nhưng khi viết không nghĩ ra để xài. Thực ra kể cả tiếng Việt của mình cũng cực kỳ đơn giản chứ không kể tiếng Anh. Đó là phong cách viết của mình. Ví dụ mình thích xài từ "lớn lên" hơn là "trưởng thành". Và mình thích cách viết trong sáng, dễ hiểu, dùng đúng từ thôi. Nhưng thi viết mà vậy thì sẽ bị cho điểm thấp lắm. Nhớ Leo chung nhóm bơi hồi xưa đi du học Úc xong Anh xong Mỹ về, ổng dễ thương tính tình lanh lợi hoạt bát thông minh lắm, nhưng mỗi lần đọc status của ổng mình rất ghét, vì toàn sử dụng từ phức tạp như cố tình làm màu lên vậy. Anyway cảm ơn "thầy Huỳnh" đã nhận dạy mình. Nó làm coach, Ielts điểm cũng cao. Nó bảo không phải ai nó cũng dạy, nó dạy mình vì nó biết mình học để có thể quay lại làm được nhiều chuyện phục vụ người khác. Chứ không phải là cho mình. Ừ gì thì gì dù mình biết mình có những lúc khá ích kỷ này kia nhưng cái đó là đúng. Đến thời điểm này mình thấy không đi học không được. Tình thế đặt mình vào chỗ phải vượt vũ môn lần nữa, để lớn lên nhiều hơn và quay lại phục vụ được nhiều hơn. Chứ cái "ao" mình đang ở đã bắt đầu chật. Đôi khi nghĩ đời mình vậy là xong. Chẳng còn trông đợi gì nữa đâu. Không chồng không con khắc cha khắc mẹ (bát tự nói hehe), chỉ có nước dùng cái cơ thể này xả thân ra mà phục vụ, như mình đã nguyện với Phật trong đợt tu thiền ở Myanmar. Làm mọi việc với tình yêu, hết sức nỗ lực mà làm, xả thân ra mà phục vụ, và không vụ lợi riêng tư. Đó, khi thiền mình đã ngộ ra là nếu muốn đạt được mục tiêu chỉ có nước là như vậy mà thôi. Và giờ phải luôn tâm nguyện cái đó để làm tốt. Quay trở lại Huỳnh là một đứa rất là thú vị, rất charismatic. Nó toàn kể chuyện có mấy đứa con gái lần đầu gặp đã tỏ tình với nó. Ừ thì cũng tại nó kháu trai với tính vừa ngông vừa hay. Đời có mấy người vậy, còn có những người tính cũng tốt mà ít ai để ý.

Rồi đi Story Telling của Toastmasters. Đi trễ nên chỉ nghe phần thuyết trình của Ben. Bạn này là founder của Storytelling Saigon hay sao đó. Quăng ra từ nào là mọi người cười từ đó. Không chỉ là cách sử dụng từ ngữ linh hoạt mà còn là điệu bộ, cử chỉ, cách nhấn âm, những quãng dừng đúng lúc. Kỹ thuật làm chủ sân khấu rất tốt. Preetam người Ấn Độ hồi mình cùng làm TriipMeet cũng vậy. Nhưng Preetam thì thật tình hơn. Anyway mong muốn một ngày nào đó mình cũng thuyết trình tiếng Anh tự tin và hài hước như vậy. Phí tham dự Toastmasters là 2,4 triệu cho thành viên mới trong 6 tháng. Sau đó mỗi tháng đóng phí sinh hoạt 10$. Đang cân nhắc xem. Trong đó nhiều bạn mới 15 - 16 tuổi mà nói nghe há mồm luôn.

Rồi kể chuyện hôm qua Career Chat. Đăng ký 140, đi dự hơn 70. Tưởng credit của mình cao lắm hóa ra cũng không hẳn. Anyway con số 70 là con số lý tưởng cho event của mình. Ban đầu định làm nhỏ nhỏ 30, 40 người trong quán smoothie của Tú thôi, mà sau mở link đăng ký thấy đông người đăng ký quá nên mới nhờ anh Thắng làm ở Tiki. Nghĩ là sẽ nói chuyện thân mật ấm cúng vui vẻ. Và ra đúng vậy. Thấy vui vì mình không bị khớp, nói chuyện cũng lưu loát, ứng đáp nhanh nhẹn và làm mọi người cười nhiều. Một điều quan trọng: hài hước là một kỹ năng có thể học được. Mình phát hiện là bình thường mình không phải là người hài hước. Nhưng trong một môi trường nhất định, mình có thể cứ nói vài ba câu là mọi người bật cười, có những câu chủ động, có những câu mình không chủ động nhưng mọi người cũng cười. Trước buổi giao lưu, mình đã xem phim clip parody Sơn Tùng với Top rất hài nên tâm lý vui vẻ, và đùa giỡn rất nhiều với mấy bé tình nguyện viên. Mình nghĩ những chuyện đó kích hoạt cái nút hài hước trong mình. Lần sau nên làm là tìm cách để sao cho có thể chủ động bật cái nút đó lên khi cần thiết. Hài hước là một tính cách rất quan trọng trong cuộc sống. Người ta bảo nên cưới ai đó làm cho mình cười nhiều. Tình yêu thường xuất phát từ sự cười đùa, mình vui khi ở bên người đó, nên mình yêu người đó. Trong các chương trình sự kiện thì không thể thiếu sự hài hước, vì chỉ nói không thì nó rất khô, sự pha trò giúp mọi người tập trung chú ý tới những gì mình nói, và giúp truyền đạt thông điệp tốt hơn.

Một cái fail quá fail là mình mời cô Mai lên giao lưu nói chuyện với các bạn về phần biên tập báo. Cô là biên tập bên báo SGTT. Cô nói rất hay và hữu ích. Nhưng phần nói của cô hơn 30 phút. Trong khi thời lượng chương trình chỉ có 2 tiếng đồng hồ. Cô cũng đề cập nhiều (rất nhiều so với mong muốn của mình) tới những phần khó khăn tiêu cực thử thách trong nghề viết, trong khi điều mình hướng tới là khuyến khích các bạn viết. Sau đó có một chị lên bảo là tụi chị đến đây để nghe em nói là chính nên phần sau em hãy tập trung hơn. Mình khá khó xử vì lúc cô nói mình không muốn ngắt lời cô, nhưng vẫn muốn nội dung chương trình được đảm bảo. Mình rất ghét những talkshow mà người ta tới nói chơi chơi nhảm nhảm rồi ra về không đọng lại được ấn tượng gì. Nên một mặt mình đã có một bước tiến, từ một đứa sợ đứng trước đám đông, đến nay đã tự làm một event, có thể thoải mái dẫn chuyện, làm mọi người cười, Q&A cũng khá ổn. Mặt khác kỹ năng kiểm soát chương trình và giải quyết tình huống phát sinh còn phải cải thiện. Lại nhớ Vũ, Vũ thực sự là một người rất giỏi trong kỹ năng làm chủ sân khấu. Nhờ Vũ giúp và nhờ có nhiều cơ hội luyện tập nên kỹ năng nói chuyện trước đám đông của mình được cải thiện nhiều. Anyway, event đã xong và Huy đánh giá nó 7.5. Mình cũng khá hài lòng. Còn việc làm event kế tiếp thì: để sau tính, hehe.

Grateful corner: Cảm ơn anh Lão Nhị, cảm ơn mấy bé đến giúp mình xếp bàn ghế, cảm ơn Tú và Luminus phục vụ nước uống và tặng mình nước dừa hạt chia, cảm ơn anh Chinh phụ mình, cảm ơn bạn Phiên Nghiên đã làm khách mời và hỗ trợ mình trong chương trình. Cảm ơn cô Mai. Cảm ơn Huỳnh. Cảm ơn Huy tới phụ mình. Cảm ơn các cô chú anh chị em đã đăng ký và tham dự buổi trò chuyện. Cảm ơn em Đạt, mình đã xin phép Đạt để đọc một status của Đạt cho mọi người nghe. Để minh họa cho câu hỏi mà rất nhiều người hỏi là: tôi không biết nên viết cái gì bây giờ. Chủ đề status của bạn Đạt là: văn phòng làm việc của mình kỳ thú như thế nào. Và Đạt viết về một văn phòng với vài chiếc ghế gấp, những giờ chơi board game, và những ông sếp thích ỉa ở công ty. Trời ơi nhiều người quá phải cảm ơn tiếp. Cảm ơn chị Dương tặng sách cho mình. Cảm ơn anh Sang tặng sách. Cảm ơn bé Thắm cho chai mè đen mà mình lại để quên mất huhu tiếc ơi là tiếc. Được yêu thương cảm thấy biết ơn lắm.

Hôm qua xong đi về có một em nhắn tin cho mình. Em ấy gửi một tập thơ của bạn em ấy, nhờ mình coi thử. Vì mình làm Career Chat về tự sự của một người viết sách và em ấy rất thích cách viết của bạn ẻm nên gửi tập thơ cho mình coi thử. Ẻm kêu bạn kia viết gì ẻm không hiểu và ẻm phải nhờ mình xác nhận coi ra sao. Và lần đầu tiên sau nhiều bản thảo mình nhận được từ các bạn viết trẻ gửi về mình thấy một cái gì đó gọi là phát hiện. Nó rất lạ, thổi phăng tâm trí của mình. Nhưng muốn xuất bản quyển này thì khó. 90 trang thơ. Nặng đô và không phải là thị hiếu phổ thông. Dù sao thì mình nghĩ mình sẽ cố hết sức để hỗ trợ cho quyển này được xuất bản. Có điều nói chuyện trực tiếp với em tác giả bản thảo thì em ấy ít dạ thưa mà nói hơi ngang hàng. Lịch sự rất là quan trọng đối với mình. Dù gì thì nói chuyện qua mạng rất dễ bị hiểu nhầm. Có những người mình chat thì thấy kỳ kỳ hoặc không có cảm tình nhưng khi nói chuyện ở ngoài thấy ngược lại. Kỹ năng giao tiếp qua mạng cũng là cái cần phải học. Ví dụ: Chị ơi hôm nay đi chơi không?/Chị, đi chơi với em nhé?/Chị có thời gian không, mình đi chơi nói chuyện nhé ạ?/Chị rảnh không???. Dù là cùng diễn tả một ý nhưng mà hiệu quả sẽ khác nhau. (À, mình rất kỵ việc dùng dấu ???, cứ như là quát vào mặt ý, dù người dùng nó có thể không cố ý).

Quay lại chuyện tập thơ. Đây là những dòng đầu tiên. Bạn thấy thế nào?

"Hít một hơi diệu kỳ

Đi lang thang về miền mộng tưởng

Chảy trong huyết mạch cốt xương

Dòng sáng vương đến từng ngõ ngách

Thân xác nặng nề dần tan biến mất

Lật trùng mây khấn nguyện xanh ngời

Tôi sẽ dẫn em đến nơi không ngờ

Khi loạn lạc giăng đầy sương khói

Rắn nối đuôi nhau nơi bờ bụi

Làn mong manh hóa lụi màn đêm

Không biết gì liệu có sợ chăng em?

Bước chân quen thèm ngày khổ ải

Đường cứ trải người đi theo mãi

Không hôm qua với lại ngày mai

Cái gì mong manh đến mức

Chỉ gọi tên thôi là tan ngay lập tức?

Là tĩnh lặng đó cưng ơi

Ôi tôi vừa làm tan nó rồi!

Hãy cười lên cô bé

Có gì đâu mà em phải sợ thế

Khép hàng mi thấy hiện trời sao

Thấy rừng cây, sông suối

Thấy phiền muộn khôn nguôi".


(Mình đã xin phép em ấy để chia sẻ thơ của em).

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hôm nay có gì? Kịch bản phim và thuốc nam

Hôm qua bạn Sang đột nhiên nhắn tin cho mình về vụ hẹn cà phê từ năm trước. Rồi mình lướt lướt Fb của bạn Sang, cái download được vài cái kịch bản phim, trong đó có phim Kubo mà mình rất thích. Đọc chưa hết, mà thấy cực kỳ phấn khích.

Mình thích lắm lắm lắm. Phấn khích đến nỗi nghĩ về nó và không ngủ được. Screenwriting khá là khác so với viết sách fiction. Có những truyện dù hay nhưng không dựng thành phim được. Việc viết kịch bản phim nó đòi hỏi mình xây dựng bối cảnh tỉ mỉ với nhiều chi tiết, để phù hợp cho việc dựng phim. Nên những quyển sách như Chiến binh cầu vồng, cách viết cứ như một bộ phim, với rất nhiều chi tiết nho nhỏ và lồng ghép kỹ xảo điện ảnh vào truyện, làm rất dễ để được chuyển thể thành phim. Còn thì khác sao nữa để mình nghiên cứu rồi viết tiếp, hehe. Mình trở nên khá hứng thú với công việc viết kịch bản từ khi nghiên cứu về mảng creative writing, và mong muốn sẽ thử sức với nó trong tương lai. Nhưng ít nhất là sau khi hoàn thành xong quyển fiction. Cần dồn nhiều tâm huyết, nỗ lực và thời gian với dự án fiction trong năm nay và năm sau.

Nghề viết kịch bản phim cũng khá thú vị. Năm trước đi blogger conference ở Thái Lan, nghe chị Quỳnh làm ở AirAsia kể chuyện hồi trước chị ấy làm nghề này freelance, ngoài chuyện vui và thích ra thì mức trả cũng khá. Chỉ có điều là công sức sáng tạo bị coi rẻ dễ sợ. Khá nhiều trường hợp các hãng phim khi nộp kịch bản vào thì không đồng ý. Sau đó một thời gian lại thấy một bộ phim với rất nhiều điểm tương đồng với kịch bản mình đã viết được phát sóng. Tức quá nên chị bỏ, qua làm marketing cho hãng hàng không, lương cao môi trường quốc tế.

Công nhận mỗi ngành nghề nào cũng sẽ luôn có những nấc thang, những đỉnh núi cao hơn để vượt qua. Mình thích thử sức mình qua nhiều mảng khác nhau để rèn luyện kỹ năng viết của mình, đưa nó tới một bậc cao hơn, đem lại nhiều giá trị hơn, phục vụ nhiều người hơn.

Hôm nay Huy bị sốt rất cao. Khả năng là sốt siêu vi hoặc sốt xuất huyết. Phải đi truyền nước. Chăm sóc lau mình cho nó đã xong, thấy mình cũng bắt đầu bị mỏi mỏi người. Có lẽ nên uống thuốc phòng ngừa. Tìm các phương pháp để hạ sốt, thấy một bài thuốc nam trị sốt xuất huyết. Hai ba hôm trước mình có thấy bài thuốc này nhưng bỏ qua vì thấy rườm rà. Giờ coi lại thấy hầu hết các vị thuốc đều là những thứ đã từng có sẵn trong vườn nhà, như nhọ nồi (cầm máu, trị tiêu ra máu), cúc tần (nhức đầu cảm sốt đau nhức xương, cái cây này hồi nhỏ hay chơi giờ mới biết tên), mã đề (chữa tiểu tiện ra máu, viêm phế quản), sắn dây (lợi tiểu, thanh nhiệt, trị viêm họng, chảy máu), trắc bách diệp (cây này cũng quen, hay dùng làm cảnh, chữa chảy máu cam, ho ra máu, sốt), lá tre (co giật, viêm sốt, dịch tràn màng phổi)... Giờ không biết má với ngoại làm cỏ trong vườn thì còn không. Tự nhiên thấy tiếc, các loại cây cỏ có tính chữa bệnh trong tự nhiên, ngày xưa ở nhà và xung quanh rất nhiều, bây giờ biến mất, người ta toàn uống thuốc tây cho nhanh lành bệnh. Nhưng những thứ thuốc từ cây cỏ này lành tính, ít tác dụng phụ, như Hải Thượng Lãn Ông có câu là "nam dược trị nam nhân". Một chỗ dạy lấy bằng y sĩ y học cổ truyền là trung cấp y khoa pasteur có khóa 1 năm cho người đã có bằng đại học/cao đẳng không theo chuyên ngành y, ở đường Nguyễn Văn Đậu, Bình Thạnh. Có lẽ nên ghé qua coi thử xem sao.

Lý do quan tâm tới thuốc nam là vì từ nhỏ đã được má dạy cho ít nhiều nên có biết một số vị thuốc. Ví dụ như cây cứt lợn, bọn bạn rất hay nhầm với xuyến chi. Bữa đi CXTT cô Tiên có chỉ một cây xuyến chi mà nói là cây cứt lợn, mình đã nghĩ không phải, mà đúng là không phải thiệt. Thương cô Tiên con nhà thành phố, haha. Nói thiệt là mình thấy có tuổi thơ ở thành phố rất là thiệt thòi về nhiều thứ. Gần gũi ở cạnh thiên nhiên là một cái gốc rất vững giúp cấu thành thêm nhiều tố chất tính cách tốt lành khác cho con người. Mình muốn học các công dụng của các loại thuốc nam để chữa bệnh cho mình và người thân. Lý tưởng là có một mảnh vườn nhỏ (ai đó) trồng toàn ba cái cây cỏ như thế để (mình) chơi và tìm hiểu và được thì sao thuốc để dành. (Mình rất thích cây cối nhưng từ nhỏ mình không thích trồng cây và nghĩ là mình trồng cây nào chết cây đó, chắc do chưa để ý chăm sóc, nên muốn có người trồng giùm, chuyện này có lẽ cần được kiểm chứng thêm).

Mình đang trên đường tìm kiếm đam mê thứ 2 của mình ngoài đam mê viết. Có một số dấu hiệu cho thấy là mình hợp với nghề như bác sĩ, thám tử tư (haha), chuyên gia tư vấn giới tính tình dục (nghe có vẻ hợp), người làm nghề thôi miên hoặc làm những gì liên quan tới tâm linh... Cũng có một câu khác là: "Nếu bạn đam mê điều gì nhất, hãy giữ nó làm sở thích của mình, nếu bạn đam mê điều gì thứ hai, hãy biến nó làm nghề nghiệp", cũng có cái lý của nó. Vì bây giờ con người ta cần nhiều hơn một chuyên môn để bổ sung và phát triển, như giáo sư Nguyễn Văn Tuấn nói, phát triển theo mô hình nhiều chữ T thay vì một chữ T. Nên mình sẽ từ nhiều nguồn khác nhau, thử lại các trắc nghiệm tích cách, các cách tìm hiểu bản thân, tự học hỏi và mày mò rèn luyện kỹ năng trong một lĩnh vực mới để phát triển đam mê thứ hai của mình. Cũng sẽ cho thêm những trải nghiệm hay để chia sẻ cho các bạn nhỏ hay hỏi mình về tìm kiếm đam mê.

Èo ôi cuộc đời nhiều thứ hấp dẫn quá. Mình thích những người làm được nhiều thứ khác nhau. Như Benjamin Franklin nè, ông này thường được gọi là cha đẻ của nước Mỹ, một nhà khoa học, một người làm nghề in, một người viết sách, chính trị gia, nhà hoạt động dân sự, và là tác giả của nhiều phát minh. Hay Antoine de Saint - Exupery, nghề nghiệp chính của ông là phi công, ngoài ra còn là nhà báo, nhà thơ, và nhà văn tài hoa. Đỉnh cao là Leonardo Da Vinci nè, họa sĩ, kiến trúc sư, người điêu khắc, nhà phát minh, nhưng ông quan tâm sâu sắc tới nhiều vấn đề khác nhau như khoa học, kỹ thuật, giải phẫu, thiên văn học, địa chất, thực vật học, lịch sử, văn học,... Ui chu cha, cùng một cuộc đời mà sao người ta có thể làm được nhiều thứ và có kiến thức sâu rộng dường ấy.

Nhưng mà với những người thích nhiều thứ đa phần sẽ bị rơi vào tình trạng là "jack of all trades but master of none" - biết nhiều thứ mà không rành thứ nào. Má có một tính cách mà mình rất không thích là đầu óc quá phân tâm, một lúc làm ba bốn việc, đang làm cái này nghĩ tới cái khác nên bỏ nhảy làm chuyện khác, làm nhanh vội quá nên thường không gọn gàng, xong kết quả thì thường là tàm tạm chứ không có việc nào xuất sắc cả. May là tính má siêng năng cần cù nên là rốt cuộc cũng không đến nỗi. Nên tập trung là một yếu tố cực kỳ quan trọng để thành công và vươn lên tới tầm xuất sắc. Mình đã biết được là hành thiền, sống chánh niệm sẽ giúp nhiều trong việc tăng tính tập trung. Trong một thời gian thì đầu tư cho một cái thôi. Năm nay kế hoạch của mình nhiều, mình chỉ tập trung vào ba việc quan trọng nhất thôi. Những hứng thú quan tâm khác thì làm trong thời gian xen kẽ. Nhưng ghi thông tin ra đây đặng áp dụng luật hấp dẫn mà thu hút những thứ đến với mình một cách từ từ.


Mới đó mà hết 1 tháng rồi đó.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS