Henry
David Thoreau viết: "Bằng những ánh hồng của Aurora và âm nhạc của Memnon, công
việc buổi sáng của con người nên là gì trong thế giới này?"
Công việc buổi sáng hàng ngày của mình bắt ghế ra hiên
ngồi sưởi nắng và đọc sách. Ngày hôm nay trời nhiều mây âm u nên không thấy mặt
trời ló lên. Và khi mắt nhìn vào những trang sách, tâm trí vẫn còn vẩn vơ hồi
tưởng suy ngẫm về câu chuyện tối hôm qua. Những cảm xúc mạnh mẽ thường kéo con
người ra khỏi thực tại đang diễn ra. Đôi khi nó cuốn phăng mình như những dòng
thác lũ. Bài học cũ lẽ nào lần này vẫn cứ để mình lặp lại. Nên chốc chốc cứ phải
nhắc nhở chính mình để quay về trang sách. Thoreau đang mượn rìu của ông hàng
xóm, đốn hạ những cây thông xanh cao hình mũi tên để bắt đầu tự tay xây dựng túp
lều cho mình. Và khi ông đang dùng những bữa trưa trong rừng với bánh và bơ,
ngồi giữa những cành thông xanh đã chặt, để miếng bánh của ông được thấm chút
hương thơm của nhựa thông, thì cô hàng xóm từ dưới cầu thang vừa lên xách theo
một cái túi thật nặng và hổn hà hổn hển: Mệt quá, mệt quá. Vừa cười vừa quay
sang chào cô. Thì cô lật đật chạy lại đưa cái túi cho xem: "Nè con, lấy mấy
nhành nha đam về bỏ tủ lạnh. Ở dưới đất có nhà kia nhiều nha đam quá người ta
đang muốn cắt bỏ hết. Nên cô xin về. Biết làm gì hông? Gọt vỏ, cắt miếng, bỏ vô
tô, để vô tủ lạnh. Xong để dành tối đắp mặt. Mát da lắm đó. Ha". Dạ, con cảm ơn
cô. Hồi xưa mình ở trong nhóm tập thái cực quyền với cô vào mỗi 4h30 sáng. Hội
toàn các ông già bà lão khá vui, chỉ có mình là con nít ở đó.
Đem miếng nha đam để vào trong tủ lạnh. Và thấy tủ lạnh
đã dần hết đồ ăn. Tụi nhỏ thức dậy, bắt đầu gọt rau củ còn lại để nấu bữa sáng.
Nên thay đồ, mang ví bắt đầu ra chợ, tranh thủ thời gian nạp mộc.
Chậm rãi từng bước đi, trái, phải, trái, phải. Như lúc
đang thiền hành trong thiền viện. Biết rằng mỗi khoảnh khắc mình tập trung trong
công việc hàng ngày sẽ hỗ trợ thêm cho lúc thiền. Và đi ra ngoài đường, thấy bà
bơm xe đạp đang ngồi phía trước. Cười chào bà, và bà cười móm mém chào lại. Bà
là vợ của ông già chạy xe ôm trong hẻm. Hồi xưa lúc mình hay chạy bộ lên xuống
trong hẻm, ông già hay chào mình và hỏi: "Mấy dzòng rồi?". Rồi lại trái phải
bước đi. Lên gốc cây bàng thấy cô tổ trưởng đang đứng với một bịch đồ ăn to
tướng, hỏi cô có cần con xách phụ hông. Cô cười nói: À hông đâu con, nhẹ hều hà,
tại cô đang chờ người. Hình như ai cười cũng đẹp.
Đi ra mua năm nghìn tiền khoai lang, vì hôm trước Huấn
bảo Jonhny Trí Nguyễn bảo dân tập võ bên Mỹ muốn ăn khoai lang mà quá mắc nên
đôi khi nhịn thèm, về Việt Nam được ăn khoai lang thỏa thuê nên thích quá trời.
Mà một số tài liệu về đông y nói rằng khoai lang ăn nhiều sẽ làm mình trì độn,
thêm tính si trong người. Hông biết đúng hông. Xong ghé hàng rau củ, mua thơm,
vú sữa và cà chua. Cô bán hàng này là một trong những người dễ thương nhất chợ.
Mau mắn, dễ thương, bán hàng với giá rất vừa phải và rất hay thêm món này món nọ
cho khách. Đôi khi tự nghĩ cuộc đời người ta nhiều khi chẳng cứ gì phải làm công
to chuyện lớn. Cứ hằng ngày đi bán rau củ ở chợ, nói cười vui tươi với người mua
hàng, và đem lại nụ cười be bé cho ai đó là đủ. Cô đang cầm quả vú sữa, bóp một
đầu cho nó nứt ra, và uống dòng sữa trắng đục chảy ra từ đó. Thấy mình ngơ ngẩn
nhìn, cô lại nhoẻn miệng cười.
Vừa bước đi vừa nghĩ, những công việc hàng ngày nhỏ nhặt nó giúp người ta giữ được nhịp sống của mình. Khi nào suy nghĩ hay mệt mỏi, cứ tiếp tục làm những điều nho nhỏ, làm tốt những việc mình đã làm hằng ngày, là thấy mình đã đỡ hơn đôi chút. Và bằng một cách nào đó giúp họ quay trở về với con người mà họ là. Những công việc ấy nếu làm đúng sẽ đưa ta khỏi dòng suy nghĩ lan man không dứt, để về lại đúng với cái chức năng bổn phận của mình, và giữ cho ta được sự bình an nhẹ nhõm. Như việc đi chợ sớm, nhìn người ta mua bán, nghe những mẩu đối thoại không đầu không cuối, là một cách để sống tròn đầy hơn. Nên khi đi đâu xa mình cũng hay dành thời gian dạo chợ. Nhìn ngắm con người với lòng tò mò và cảm thông, thấy mình yêu đời hơn nhiều lắm. Và quay về những việc bình thường giản dị, cứ mỗi ngày làm tốt việc của mình, tốt hơn một chút, và một chút nữa, có lẽ bí mật để sống hạnh phúc chỉ giản dị như thế mà thôi.
Vừa bước đi vừa nghĩ, những công việc hàng ngày nhỏ nhặt nó giúp người ta giữ được nhịp sống của mình. Khi nào suy nghĩ hay mệt mỏi, cứ tiếp tục làm những điều nho nhỏ, làm tốt những việc mình đã làm hằng ngày, là thấy mình đã đỡ hơn đôi chút. Và bằng một cách nào đó giúp họ quay trở về với con người mà họ là. Những công việc ấy nếu làm đúng sẽ đưa ta khỏi dòng suy nghĩ lan man không dứt, để về lại đúng với cái chức năng bổn phận của mình, và giữ cho ta được sự bình an nhẹ nhõm. Như việc đi chợ sớm, nhìn người ta mua bán, nghe những mẩu đối thoại không đầu không cuối, là một cách để sống tròn đầy hơn. Nên khi đi đâu xa mình cũng hay dành thời gian dạo chợ. Nhìn ngắm con người với lòng tò mò và cảm thông, thấy mình yêu đời hơn nhiều lắm. Và quay về những việc bình thường giản dị, cứ mỗi ngày làm tốt việc của mình, tốt hơn một chút, và một chút nữa, có lẽ bí mật để sống hạnh phúc chỉ giản dị như thế mà thôi.
Chen qua những hàng rau tươi củ quả khác để mua bó tần ô,
nghe người đàn ông bảo: Bán cho tui một mớ thèo nèo bông súng về nấu canh chua
cá lóc. Người bán nhanh nhẹn lấy hàng đưa rồi kêu: Đây, nghe đã dữ ha. Rồi xách
cả mớ đồ rau củ quả về nhà, ngang qua chỗ kia thấy có bày một quả dưa lê. Nghĩ
mùa dưa lê tới rồi. Mùa hè đã sắp tới. Mỗi mùa dưa lê tới hai chị em cứ bảo
nhau: cứ ăn đi chứ để nó hết mùa. Thế là sắp có dưa lê cho mỗi ngày nóng nực.
Trước khi mua dưa lê có lẽ nên ngửi mùi của nó. Những trái dưa lê chín tới có
mùi thơm rất ngọt, khi mua về mùi lan ra man mát mỗi lần mở tủ lạnh. Qua chỗ chị
bán bánh canh, chị bảo ăn giùm chị đi em. Ngồi ăn phụ chị một tô, hôm nay công
an người ta đuổi dữ quá. Cả chợ vắng tanh, người ta chạy hết. Bánh canh của chị
đến 9h sáng vẫn còn hơn nửa xoong. Chị quay qua nói với người bên cạnh: Tình
hình chung của thế giới mà, nhở. Chắc là chung.
Và từ từ xách túi đồ trái phải đi về. Nặng nề leo lên cầu
thang. Đặt túi đồ xuống trước cửa, thở hổn hà hổn hển như cô láng giềng lúc
sáng. Mở cửa bước vào phòng, tiếng nhạc, tiếng chim hót, và tiếng chuông gió
bằng vỏ ốc kêu leng keng ở căn phòng bếp.






0 nhận xét:
Đăng nhận xét